Chương 6-2

Mộ Dữu cất điện thoại đi và tiếp tục cúi đầu ăn: "Kinh tế là môn tự chọn, học kỳ trước tớ đã lấy tín chỉ rồi."

Hách Mộng Thành nhớ lại trước đây khi Mộ Dữu tranh giành các môn học tự chọn đã kéo cô theo, cô ngại mùa đông đi học lạnh nên nói rằng đừng tranh giành, để sau hẵng tính.

Hiện giờ người ta đã học xong rồi, chỉ còn lại mình cô.

Quả nhiên.

Đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả!

Hách Mộng Thành: “Tớ nhớ rõ học kỳ trước của cậu là học vào chiều thứ ba, sao tớ lại đổi thành học tối thứ sáu rồi!”

Thứ sáu!!

Tối!!!

Mộ Dữu dùng đũa tre gắp một cái đầu cá vào bát của mình và ném cho cô ấy một cái nhìn thông cảm: “Xin chia buồn với cậu nha bảo bối.”

Hách Mộng Thành: “...”

Cho đến khi ra khỏi nhà ăn, Hách Mộng Thành vẫn còn phàn nàn việc sắp xếp lớp học này không nhân đạo.

Nếu không có lớp học này, cô ấy sẽ có thể ra ngoài vui chơi cho đến thứ hai sau khi lớp học của cô ấy kết thúc vào mỗi sáng thứ sáu!

“Thời khóa biểu đã được định khi cậu chọn khóa học, sao lúc đó cậu không xem kỹ.” Mộ Dữu thở dài, sau đó an ủi cô ấy: “Nhưng đây là lớp học hai tuần một lần, cậu kiên nhẫn một chút sẽ qua thôi"

Trở về ký túc xá cũng không có việc gì làm, hiện tại tâm trạng Hách Mộng Thành không tốt, Mộ Dữu liền đưa cô ấy đến khuôn viên trường học để giải sầu.

Con đường sau cơn mưa còn ướt, lung linh mờ ảo dưới ánh đèn đường màu cam ấm áp.

Vô tình đi đến trước cửa tòa nhà hành chính, dây giày của Mộ Dữu hơi lỏng nên cô ngồi xổm xuống để buộc lại.

Một chiếc ô tô thuận lợi lướt qua hai người, cô còn chưa kịp quay đầu lại, Hác Mộng Thành đã kêu lên: "Dữu Tử, là Rolls-Royce!"

Mộ Dữu ngẩng đầu lên và thấy chiếc xe đậu ở khu vực đậu xe trước cửa tòa nhà hành chính, biển số xe là biển số mà cô biết rất rõ.

Không phải anh đang đi công tác ở châu u sao, anh trở về lúc nào?

Mí mắt cô giật giật, cô ngồi xổm trên mặt đất đến nỗi quên cả đứng dậy.

Bên ghế lái phụ, một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da bước xuống xe, cung kính mở cửa sau.

Người đàn ông đi xuống từ phía sau có dáng người cao và thẳng, vai rộng, chân dài, mặc một bộ âu phục tối màu được cắt may cẩn thận, cổ áo cài cúc cao đến tận cổ, rất tỉ mỉ, tao nhã và phong độ.

Ánh đèn rực rỡ trước tòa nhà hành chính làm nổi bật khuôn mặt sâu và sắc sảo của anh, với chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng, dịu dàng và đẹp trai, giữa đầu lông mày có một luồng khí mạnh mẽ.

Đã có những người lãnh đạo nhà trường đợi sẵn ở đó, và người đàn ông đang được chào đón như những vì sao.

Hách Mộng Thành nhìn thẳng vào anh ấy: "Đó không phải là Doãn Mặc, chủ tịch tập đoàn Quân Hoa sao? Sao anh ấy lại đến trường muộn như vậy?"

Thấy Mộ Dữu im lặng, nghĩ rằng cô không có ấn tượng gì với người này, Hách Mộng Thành giải thích: “Cậu không biết Doãn Mặc sao, anh ấy đã tốt nghiệp ở trường đại học của chúng ta đó, tên của anh ấy luôn có trong danh sách những người nổi tiếng của cựu sinh viên, nói chính xác thì anh ấy chính là đàn anh của chúng ta! Học bổng của trường và hơn một nửa số tiền trợ cấp đều do anh ấy tài trợ, tòa nhà phòng thí nghiệm mới đang được xây dựng cũng do anh ấy quyên góp. Vào năm thứ nhất của chúng ta, anh ấy thậm chí còn lên sân khấu để phát biểu trước toàn thể tân sinh viên tại lễ khai giảng. Lúc khai giảng cậu cũng ở đó, cậu không nhớ sao?"

“Hình như tớ cũng có chút ấn tượng.” Ánh mắt Mộ Dữu không mặn không nhạt nhìn chiếc Rolls Royce, kéo cánh tay Hách Mộng Thành: “Bên ngoài rất lạnh, chúng ta trở về ký túc xá đi.”

Trên đường trở về, Hách Mộng Thành thường xuyên quay đầu nhìn lại: "Có nhiều lãnh đạo chờ anh ấy như vậy, quá uy phong! Cậu nghĩ Doãn Mặc đến trường muộn như vậy để làm cái gì?"

“Không biết.”

"Năm ngoái không phải trường học mời anh ấy làm giáo sư thỉnh giảng sao, anh ấy cho đến bây giờ đều không có một buổi tọa đàm nào, nếu có ngày nào đó mở tọa đàm, dù cho đặt cược cả khuôn mặt này tớ cũng nhất định phải đi!"

“...”

Khi đến ký túc xá, Hách Mộng Thành vẫn còn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi gặp được Doãn Mặc, không thể chờ đợi gửi một tin nhắn trong nhóm ký túc xá để chia sẻ những gì đã xảy ra tối nay.

Mộ Dữu cởϊ áσ khoác treo lên, đi vào phòng tắm rửa mặt, vài sợi tóc trên trán ướt sũng, dính vào gò má.

Ngẩng đầu thở ra một ngụm không khí, cô thoáng nhìn dấu hôn mờ nhạt bên cổ sắp biến mất.

Người đàn ông chó này đêm đó thực sự rất điên cuồng, để lại dấu vết rất lâu mới chịu phai đi. Chiếc điện thoại đặt trên bồn rửa mặt run lên.

Mộ Dữu cầm điện thoại lên và nhận được một tin nhắn WeChat đến từ “Chó đen lớn.”

“Chó đen lớn” là tên ghi chú WeChat Mộ Dữu đặc cho Doãn Mặc.

Bởi vì chó đen chính là hắc khuyển, hắc khuyển chính là Doãn Mặc.

Mỗi lần cô thấy Doãn Mặc gửi cho cô một tin nhắn với ghi chú như vậy, bộ não của Mộ Dữu sẽ tự động lọc tin nhắn của anh gửi thành: gâu gâu gâu gâu.

Sau khi chơi đủ, cô sẽ nghiêm túc đọc tin nhắn của anh.

Chó đen lớn: [Anh đang ở trường.]

Mộ Dữu không biết Doãn Mặc gửi tin nhắn này cho cô là có ý gì, đang định bỏ qua thì bên kia lại gửi một tin nhắn khác: [Anh tới đón em đến nhà của anh.]

Mí mắt Mộ Dữu giật giật vài cái, khó có thể tin được: [Đã muộn như vậy rồi, tôi phải đi ngủ!]

Chó đen lớn: [Đến chỗ của anh ngủ.]

Mộ Dữu: “???”

Người đàn ông chó này không phải nghiện thịt rồi chứ!

Khung cảnh đêm đó thoáng qua tâm trí của Mộ Dữu.

Cô còn nhớ khi say anh đã điên cuồng như thế nào.

Lúc này, một tiếng lanh lảnh điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là chó đen lớn gọi.

Dùng đầu ngón tay ấn vào nút màu xanh lá cây, áp điện thoại lên tai, cô vẫn không thể tin được tin nhắn WeChat vừa rồi là do Doãn Mạc gửi đến: “Tin nhắn vừa rồi là do anh gửi sao?”

“Nếu không thì sao?” Giọng điệu của người đàn ông vẫn rõ ràng như mọi khi, khiến người ta cách một đầu dây Internet muốn đấm anh một cái.

“Thu dọn đồ đạc rồi xuống đây.” Người đàn ông nói một lần nửa.

Mộ Dữu không thể chịu đựng được nữa: “Anh có bị bệnh không vậy? Tại sao tôi phải tới đó ngủ với anh chứ? Đồ cầm thú! Cái đồ mặt người dạ thú!”

Im lặng một lúc: "Ông nội em nói với mẹ anh chuyện chúng ta ở cùng nhau, mẹ anh muốn gặp em, đêm nay em ở chỗ anh, ngày mai anh đưa em về."

Anh ngẫm nghĩ, như chợt hiểu ra: “Hả? Em đem những lời anh nói lúc nãy, nghĩ anh có ý gì với em à?”