Chương 6-1

Sau tết Nguyên Tiêu, trường đại học cũng đang chuẩn bị khai giảng.

Vào ngày cô đưa tiễn Thư Minh Yên đến sân bay, Mộ Dữu cũng thu dọn đồ đạc và quay trở lại Đại học A.

Mưa xuân vừa tạnh, không khí còn tràn ngập ẩm ướt.

Hoàng hôn buổi chiều xuyên qua những đám mây và phản chiếu màu đỏ của nửa bầu trời phía tây, tăng thêm một lớp vàng cho khuôn viên vốn yên tĩnh của Đại học A.

Mộ Dữu đứng ở cửa, gói chiếc ô dính nước mưa vào một chiếc túi nhựa, sau đó kéo vali vào tòa nhà ký túc xá nữ.

Ký túc xá ở tầng ba, cô vụng về leo lên với chiếc vali nặng trịch.

Còn hai ngày nữa mới chính thức bắt đầu học kỳ mới, cả tòa ký túc xá không có ai.

Mộ Dữu nghĩ rằng cô sẽ là người đầu tiên đến ký túc xá, nhưng không ngờ mới đẩy cửa vào đã cảm nhận được hơi ấm của máy điều hòa trong ký túc xá.

Bàn học của Hách Mộng Thành đã được dọn dẹp sạch sẽ, laptop của cô ấy đang bật, nhưng không có ai ở đó.

Mộ Dữu nhìn lên và thấy cô gái đang ngủ ngon lành ở giường trên.

Sợ đối phương thức giấc, Mộ Dữu đóng cửa rất nhẹ, nhưng Hách Mộng Thành, người nằm ở giường trên đã thức dậy ngay khi cô vừa bước đến bàn học.

Hách Mộng Thành dụi dụi mắt, vừa mới tỉnh ngủ, cũng không muốn nói chuyện, lười nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Dữu đang thu dọn đồ đạc phía dưới.

Hách Mộng Thành về nhà đón năm mới, khuôn mặt rõ ràng có nhiều thịt hơn, nhưng bộ dáng của Mộ Dữu thì vẫn như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay, cằm nhọn, làn da non mịn, thực sự quá mức thanh tú và bắt mắt.

“Sao cậu không béo lên chút nào vậy?” Cuối cùng cô ấy cũng không kìm được bộc lộ cảm xúc.

Có một giọng nói lơ lửng trên đầu cô, Mộ Dữu ngây người nhìn Hách Mộng Thành phía trên.

Cô bất đắc dĩ cười cười: "Làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng cậu chưa tỉnh dậy."

“Tớ ngủ không sâu, cậu vừa bước vào cửa thì tớ đã tỉnh rồi.”

“Cậu về trường lúc nào vậy?” Mộ Dữu hỏi cô ấy.

“Tối hôm qua.” Hách Mộng Thành duỗi tay, thấy Mộ Dữu thu dọn đồ đạc, nói: “Tớ đã giúp cậu lau bàn rồi đó.”

“Cảm ơn cậu!” Mộ Dữu buông miếng giẻ lau vừa cầm lên, cười rạng rỡ: “Sao cậu lại đến trường sớm vậy?”

Hách Mộng Thành từ bên trên trèo xuống, ngáp một cái: "Ở nhà thật nhàm chán, mỗi ngày tớ chỉ có ăn với ngủ, mẹ tớ suýt chút nữa đã biến tớ thành lợn, mục tiêu đầu tiên trong học kỳ này của tớ chính là giảm cân!"

Cô ấy lấy trong ngăn tủ ra một hộp thiếc nhỏ xinh, mở ra, bên trong là bánh nướng trứng chảy: "Mẹ tớ làm đó, ăn rất ngon, cậu mau ăn thử đi."

Mộ Dữu ăn thử một cái, đôi mắt xinh đẹp híp lại, giơ ngón tay cái lên: “Ngon lắm!”

Hách Mộng Thành đem phần còn lại để trên bàn cô: “Đều cho cậu, tớ đang muốn giảm béo nên không ăn được, trước lúc đến trường mẹ tớ đã ép buộc đưa cho tớ.”

Nơi tới đây, Mộ Dữu đánh giá cô ấy một lúc, sau đó cười nói: “Ừm, béo lên rất nhiều.”

Trước khi nhìn thấy đôi mắt hình viên đạn của Hách Mộng Thành hướng tới, cô tràn đầy khát vọng sống sót nói thêm một câu: “Có điều trông đặc biệt đáng yêu.”



Sau khi Mộ Dữu thu dọn đồ đạc của mình xong, đã đến giờ ăn tối.

Hách Mộng Thành nhìn đồng hồ: "Hình như tối nay ký túc xá chỉ có hai chúng ta, bây giờ chúng ta đi căng tin ăn cơm đi?"

Đúng lúc Mộ Dữu đang thay quần áo: "Được."

Đứng trước gương, cô buộc mái tóc dài xõa ngang vai thành kiểu đuôi ngựa, để lộ một nửa chiếc cổ thon thả.

Hách Mộng Thành đột nhiên đi tới, chỉ vào một bên cổ của cô: “Chỗ này của cậu bị làm sao vậy?”

Có một vết đỏ rất mờ ở đó, đặt biệt gây chú ý vì nước da của Mộ dữu rất trắng.

Mộ Dữu nhìn vào nơi đó trong gương, đã vài ngày rồi, nhưng vẫn còn dấu vết.

Làn da trên cổ dần dần trở nên nóng lên, như thể bị đôi môi nóng bỏng gợi cảm của người đàn ông lướt qua từng li từng tí.

Ánh mắt cô khẽ lóe lên, toàn thân run lên, tim đập lệch vài nhịp.

Mộ Dữu vội vàng lấy áo khoác ngoài mặc vào, kéo cổ áo lên che lại: “Hình như lúc tắm kỳ quá mạnh nên còn lưu lại.”

“Không phải cậu bảo đi ăn sao, nhanh lên, trễ chút nữa sẽ rất đông người lại phải xếp hàng.” Mộ Dữu bình tĩnh thay đổi chủ đề.

"Còn có hai ngày nữa mới khai giảng, toàn trường người cũng không nhiều lắm, sao có thể khoa trương như cậu nói?"

Dù Hách Mộng Thành ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đi đến nhà ăn với Mộ Dữu.

Nhà ăn đúng như lời Hách Mộng Thành nói, không có nhiều người.

Mộ Dữu muốn ăn lẩu chua cay, Hách Mộng Thành cũng ăn giống cô, cô ấy lấy một cái đĩa và gắp rất nhiều thịt.

Mộ Dữu cười trêu chọc: “Không phải cậu bảo muốn giảm cân sao?”

“ y da, cứ từ từ đã.”

“Đúng vậy, phải ăn no mới có sức giảm cân, nên ăn nhiều một chút.”

Không cần xếp hàng, nồi lẩu chua cay đã sẵn sàng trong tích tắc.

Hai người lấy một cái đĩa, tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Nhà ăn liên tục có người tiến vào, có một vài nam sinh tụ lại xung quanh Mộ Dữu và Hách Mộng Thành, ngồi xuống vị trí cách đó không xa cũng không gần.

Hách Mộng Thành nhìn qua bên đó một cái, nhỏ giọng nói với Mộ Dữu: “Dữu Tử, tớ vừa mới phát hiện ra, miễn là tớ ở cùng với cậu, ở xung quanh sẽ có nhiều nam sinh hơn. Buổi trưa hôm nay, khi tớ ngồi ở đây một mình, xung quanh lại chẳng có ai.”

Mộ Dữu dùng ống hút uống một ngụm nước trái cây, cúi đầu ăn đồ ăn của mình: "Chắc là trùng hợp thôi, bình thường tớ không có chú ý."

"Mới không phải trùng hợp đâu, trong trường không biết có bao nhiêu nam sinh hỏi tớ về cậu." Hách Mộng Thành thở dài, lầm bầm: "Có nhiều người theo đuổi như vậy, cớ sao lại không muốn kết giao? Nhưng như vậy cũng tốt, mấy người trong trường học tớ nhìn cũng không thấy ai xứng với cậu.”

Hách Mộng Thành trong lúc ăn thường thích lướt điện thoại, đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn: "Đã có lịch học kỳ mới!"

Cô ấy nhanh chóng đăng nhập thông tin mã số sinh viên của mình để kiểm tra.

Rất nhanh, Hách Mộng Thành nhíu mày: “Học kỳ sau cũng là đại học năm ba rồi, lớp học vẫn đông như vậy?”

Chú ý tới một chuyện khác, cô ấy càng thêm sống không còn gì luyến tiếc: “Tại sao tiết kinh tế lại là tối thứ sáu, chiều thứ sáu không có tiết học nửa ngày, mà buổi tối lại có tiết học, thật ngột ngạt!”

Mộ Dữu cũng tìm thấy lịch học của mình, Hách Mộng Thành đi tới và nói: “Này, tại sao buổi tối thứ sáu cậu lại không có tiết học?”