Chương 10

Hôm nay Doãn Mặc đến đây là vì chuyện quyên góp tiền tài trợ cho tòa nhà phòng thí nghiệm đang được xây dựng tại Đại học A. Sau giờ làm việc, các lãnh đạo trường muốn tiễn anh, nhưng Doãn Mặc đã lịch sự từ chối.

Anh và Trịnh Lâm cùng nhau đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Doãn Mặc đã giảm tốc độ và dừng lại bên cạnh chiếc xe.

Trịnh Lâm cảm nhận được sự kỳ lạ của anh, nhìn theo tầm mắt của ông chủ, trong nháy mắt đã nhìn thấy Mộ Dữu.

Dung mạo của Mộ Dữu ở trường học thực sự rất bắt mắt, cô mặc một chiếc váy trắng và một chiếc áo khoác len màu nâu nhạt, dưới ánh nắng, nước da của cô rất trắng, và đôi lông mày đẹp như tranh vẽ.

Nghe nói cô là hoa khôi của trường Đại học A, Trịnh Lâm cảm thấy danh hiệu này đặc ở trên người cô là rất xứng đáng.

Vốn dĩ vẫn còn thời gian một tuần tới để giải quyết vấn đề của tòa nhà phòng thí nghiệm, nhưng Trịnh Lâm không thể nào hiểu nổi tại sao ông chủ nhất định phải đến đây trong hôm nay.

Lúc này khi nhìn thấy Mộ Dữu ở trong khuôn viên trường học, anh ta mới chợt hiểu ra.

Có lần ông chủ nói chuyện điện thoại với chủ tịch của tập đoàn Mộ thị, anh ta đã vô tình nghe được.

Hình như hiện tại ông chủ và Mộ Dữu đang yêu nhau.

Trong trường có rất nhiều người, có lẽ không thuận tiện để đôi tình nhân nói chuyện.

Ánh mắt Trịnh Lâm khẽ động, đột nhiên nói: “Doãn tổng, cô gái bên cạnh Mộ tiểu thư là em họ của tôi, cũng không biết con bé và các bạn học chuẩn bị đi đâu, đúng lúc gặp bọn họ, nếu không tôi bảo các em ấy lại đây nói vài lời?”

Vẻ mặt Doãn Mặc lạnh lùng, không nói lời nào, ánh mắt vẫn đặt ở trên người Mộ Dữu ở phía xa.

Anh rõ ràng cảm giác được Mộ Dữu cố ý quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn anh.

Doãn Mặc nhớ lại lần chia tay lúc trước, cuối cùng Mộ Dữu đã nói một câu: “Nếu anh không nghĩ ra mình sai ở chỗ nào thì đừng có nói chuyện với tôi nữa. Bổn tiên nữ tạm thời từ chối cùng anh đóng vai tình nhân, nếu chú nhỏ của tôi có hỏi, anh cứ nói là chúng ta cãi nhau!”

Đột nhiên, Đồng Lạc Dao dẫn đầu chạy tới.

Cô ta vui vẻ gọi Trịnh Lâm: “Anh họ!”

Ánh mắt dừng ở trên người Doãn Mặc, gương mặt Đồng Lạc Dao đỏ bừng, giọng nói dịu dàng: “Xin chào, Doãn tổng, em là Đồng Lạc Dao, anh cũng có thể gọi em là Lạc Dao.”

Doãn Mặc đứng sừng sững ở đó, giống như không nghe thấy, chỉ giương mắt nhìn ba cô gái đi theo sau.

Đôi mắt anh dừng lại trên một người nào đó, không bao giờ rời đi.

Thấy Mộ Dữu và mọi người đến gần, Đồng Lạc Dao giới thiệu: “Bọn họ đều là bạn cùng phòng của em.”

Bởi vì Mộ Dữu lớn lên xinh đẹp, cô rất nổi tiếng với các nam sinh ở trường, thường xuyên có người hay tỏ tình với cô.

Mỗi lần đi cùng một chỗ với Mộ Dữu, tự động sẽ không có ai chú ý đến cô ta.

Đối với chuyện đó, trong lòng Đồng Lạc Dao vẫn luôn cảm thấy khó chịu.

Cô ta chưa bao giờ mơ rằng một ngày nào đó trước mặt Mộ Dữu, cô ta sẽ có thể nói chuyện với một người như Doãn Mặc.

Đồng Lạc Dao cuối cùng cũng nhướng mày, nhiệt tình giới thiệu với Mộ Dữu và những người khác: "Đây là anh họ của tớ và Doãn tổng của tập đoàn Quân Hoa."

Hách Mộng Thành và Trách Trách không giấu nổi sự hưng phấn, đều lúng túng chào hỏi: “Chào Doãn tổng, chào anh họ.”

Thấy Mộ Dữu im lặng, Hách Mộng Thành kéo tay áo cô.

Lúc này Mộ Dữu mới nặn ra một nụ cười khéo léo: “Xin chào.”

Trịnh Lâm nhìn Doãn Mặc, sau đó nhìn Mộ Dữu, cuối cùng hỏi Đồng Lạc Dao: “Các em đây là chuẩn bị đi ra ngoài chơi à?”

Đồng Lạc Dao nói: “Không phải ạ, bọn em đang định cùng nhau đi ăn.”

“Ăn cơm à.” Trịnh Lâm quay đầu thử hỏi Doãn Mặc: “Doãn tổng, chúng ta cũng chưa có ăn cơm, nếu không thì cùng nhau đi?”

Doãn Mặc nhìn đồng hồ: “Được.”

Mộ Dữu: “!”

Hai mắt Đồng Lạc Dao nhất thời sáng lên: "Không biết đồ ăn gần trường chúng ta có hợp với khẩu vị của Doãn tổng hay không."

Trịnh Lâm: "Không sao, anh biết có một quán ăn không tồi, để anh dẫn mọi người tới đó."

Mộ Dữu vốn dĩ không muốn cùng bọn họ đi ăn cơm, vì vậy cô lễ phép cười nói: "Không cần làm phiền anh, chúng ta muốn ăn cái gì cũng được, huống chi chiếc xe này không thể chứa nhiều người như vậy."

“Gọi thêm một chiếc taxi nữa là được.” Trịnh Lâm nhanh chóng đưa ra một giải pháp, đề nghị: “Như thế này đi, bọn em đi taxi sẽ không tìm được địa điểm, để hai bạn học trên xe này, còn anh sẽ đưa hai bạn còn lại đi bắt xe."

Đồng Lạc Dao nghe nói có thể ngồi chung xe với Doãn Mặc, trong lòng thầm vui mừng, lập tức xung phong nói: "Anh họ, vậy em..."

“Em đi theo anh.” Trịnh Lâm trực tiếp mang cô ta theo, sau đó tùy ý gọi Trách Trách: “Còn có anh, ba người chúng ta đi đón taxi đi.”

Lúc đi tới cổng trường, Đồng Lạc Dao có chút bất mãn: “Tại sao em phải đi theo anh, lúc nãy để em ngồi trong chiếc xe kia không phải được rồi sao?”

“Chúng ta là anh em, đương nhiên em phải đi cùng xe với anh rồi.” Trịnh Lâm liếc nhìn cô ta một cái, thấp giọng, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: “Chuyện không nên nghĩ em đừng nghĩ nữa, Doãn tổng không phải là người mà em có thể mơ tưởng tới.”

“...Ồ”

Ở cạnh chiếc Rolls-Royce, lúc này Hách Mộng Thành cảm thấy chân mình như đang giẫm phải bông, cả người như muốn bay lên mây.

Lúc này điện thoại của Doãn Mặc vang lên, anh nhìn lướt qua màn hình, ra hiệu cho tài xế mở cửa trước cho hai người ngồi vào.

Anh tiếp nhận điện thoại, nói một hơi trôi chảy tiếng Tây Ban Nha và đi bộ đến một nơi hơi vắng vẻ.

Tài xế mở cửa ghế lái phụ, Hách Mộng Thành ngập ngừng hỏi: “Tôi và Dữu tử ngồi phía sau, lát nữa có thể để Doãn tiên sinh ngồi phía trước được không?”

Tài xế nhìn Mộ Dữu, sau đó nhìn Doãn tổng đang bận rộn với công việc và nói: “Doãn tổng của chúng tôi ngoại trừ việc tự mình lái xe thì không có thói quen ngồi phía trước.”

Hơn nữa nếu ông chủ ngồi phía trước và sát bên cạnh với anh ta, anh ta sẽ phải chịu rất nhiều áp lực khi lái xe.

Vậy nên trong cô và Mộ Dữu thì cũng phải có một người ngồi ghế sau.

Mặc dù bây giờ Hách Mộng Thành có chút đắc ý, nhưng cô ấy vẫn không khỏi rùng mình khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Doãn Mặc. Cùng Doãn Mặc ngồi ở phía sau, Hách Mộng Thành kiên quyết kháng cự.

Cô ấy ôm chặt cánh tay của Mộ Dữu và thì thầm: "Tớ rất lo lắng, tớ muốn ngồi ở phía trước."

Cô sợ rằng khi ngồi với Doãn Mặc chắc cô sẽ chết cóng trước khi đến chỗ ăn mất.

Không đợi Mộ Dữu phản ứng, Hách Mộng Thành nhanh chóng lao vào ghế trước và đoạt lấy chỗ có phong thủy tốt.

Mộ Dữu: “...”

Tài xế lại mở cửa sau xe, Mộ Dữu ngồi vào với vẻ mặt không tình nguyện.

Không lâu sau, Doãn Mặc cất điện thoại và quay lại.

Cửa xe mở ra, Mộ Dữu vô tình bắt gặp ánh mắt của anh.

Cô bình tĩnh nhìn ra chỗ khác.

Doãn Mặc ngồi vào và thản nhiên cởϊ áσ khoác.

Giữa sự ma sát giữa quần áo và không khí, cô ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo quen thuộc.

Đó là hơi sương đọng lại từ trên những lá thông xanh thẫm vào một buổi sáng sớm mùa đông.

Sạch sẽ và mát mẻ.

Chiếc Rolls-Royce lái ra khỏi khuôn viên trường đại học A, hòa vào con đường chính rộng rãi bằng phẳng.

Mộ Dữu quay đầu đi, thản nhiên nghịch điện thoại như thể Doãn Mặc không có ở đây.

Ở ghế lái phụ, Hách Mộng Thành gửi một tin nhắn WeChat: [Đây là lần đầu tiên trong đời tớ được đi xe Rolls-Royce, lại còn ngồi cùng xe với Doãn Mặc! Sẽ không ai tin chuyện nhảm nhí này đâu, phải không?]

Mộ Dữu: [Vậy nên cậu mới phấn khích và hung hăng như vậy chỉ để giành lấy ghế trước?]

Hách Mộng Thành: [Nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đùa giỡn, cần phải có khoảng cách với nam thần.]

Mộ Dữu: [Anh ấy trở thành nam thần của cậu từ khi nào vậy?]

Hách Mộng Thành; [Lúc chúng ta còn là sinh viên năm nhất, khi anh ấy được mời phát biểu trong buổi lễ khai giảng, ngay từ lúc đó anh ấy đã là nam thần của tớ rồi.]

Mộ Dữu: [...]

Hách Mộng Thành: [Nghe nói khi còn đi học anh ấy đã liên tục nhảy lớp, năm 20 tuổi tốt nghiệp khoa Tài chính của Đại học A, chưa đến 23 tuổi đã nhận được bằng thạc sĩ của Đại học California, tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, chỉ trong vài năm ngắn ngủi anh ấy đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.]

Hách Mộng Thành: [Sao lại có người ưu tú như vậy chứ, tớ năm nay 21 tuổi còn chưa làm được trò trống gì.]

Mộ Dữu: [Chúng ta như vẫy đã là tốt rồi, sao lại so sánh với những người không bình thường như anh ta? Một người có chỉ số IQ cao như anh ta có thể là một kẻ ngốc ở các khía cạnh khác, còn không giỏi bằng chúng ta đâu.]

Hách Mộng Thành; [Này! Anh ấy đang ngồi ở cạnh cậu, cậu dám nói anh ấy như vậy, không sợ bị anh ấy nhìn thấy lịch sử trò chuyện à.]

Hách Mộng Thành: [(giơ ngón tay cái)]

Hai người đang trò chuyện thì một bàn tay thon dài vươn ra giật lấy điện thoại của Mộ Dữu.

Mộ Dữu trong lòng kinh hồn bạt vía, trừng mắt nhìn người đàn ông.

Doãn Mặc tắt màn hình điện thoại, đặt lại vào tay và viết lên lòng bàn tay của cô: Đừng chơi nữa, say xe.

Ngón trỏ xinh đẹp của người đàn ông viết từng nét chữ lên bàn tay cô, thịt ngón tay cào vào da thịt mềm mại của lòng bàn tay, ngứa ngáy, nhiệt độ da thịt trên lòng bàn tay mỗi lần lướt qua đều tăng lên.

Sau khi viết những lời này, dường như anh dùng đầu ngón tay cào vào lòng bàn tay cô hai lần, có vẻ rất khıêυ khí©h.

Tuy nhiên, khuôn mặt đó vẫn nghiêm túc, không nói không cười, trong ánh mắt nhìn không ra nửa điểm trêu chọc, không thể đứng đắn hơn.

Dường như người dễ dàng bị nắm bắt được trái tim chỉ có mình cô.

Mộ Dữu mất bình tĩnh, thay vào đó cô nắm lấy ngón tay anh, đặt nó lên môi và dùng răng cắn xuống.

Khi cô dùng sức, người đàn ông kêu lên một tiếng, kinh ngạc nhìn cô chằm chằm. Sau khi Mộ Dữu cắn anh xong sau đó cô kiên quyết buông tay anh ra và quay người về phía cửa sổ.

Doãn Mặc ngơ ngác nhìn ngón trỏ của mình in một vòng tròn dấu răng chỉnh tề, trên đầu ngón tay còn có chút vết nước.

Ngay khi ánh sáng bên ngoài chiếu vào, đẹp và lộng lẫy.

Anh đưa ngón tay cái lên xoa xoa một chút, nhớ tới vừa rồi khi anh đột nhiên bị cô cắn, đầu lưỡi của cô vô tình chạm vào đầu ngón tay anh.

Xúc cảm vi diệu, làm người ta mơ màng.

Doãn Mặc liếc mắt sang cô gái bên cạnh.

Mộ Dữu lại cầm điện thoại lên và bắt đầu chơi mạt chược.

Không cho cô chơi điện thoại di động, cô càng muốn chơi!

-

Trong một phòng trên tầng ba tại nhà hàng Destiny, sau khi mọi người ngồi xuống, Trịnh Lâm ra hiệu mọi người cùng gọi món.

Mộ Dữu chơi mạt chược rất lâu, vẫn còn chưa hết say xe nên cô đứng dậy đi về phía toilet.

Cô nôn hai lần, nhưng không nhổ ra được, cô dựa vào bồn rửa mặt súc miệng.

Một bàn tay đưa khăn giấy lại, Mộ Dữu không cần ngẩng đầu cũng biết đó là ai.

Bàn tay của người đàn ông rất đẹp, nước da trắng lạnh, các đốt ngón tay rõ ràng, trông gầy gò nhưng đầy sức lực.

Thấy Mộ Dữu không trả lời, Doãn Mặc chủ động giúp cô lau đi những giọt nước trên môi: “Ở trong xe không cho em chơi điện thoại, em lại không nghe lời, đối nghịch với anh thì vui lắm đúng không?”

Động tác của anh nhẹ nhàng, đầu ngón tay anh vô tình lướt qua làn da nơi má cô, xúc cảm ấm áp.

Nhìn thấy vết đỏ trên khăn giấy, Mộ Dữu hất tay anh ra: "Anh lau mất son môi của tôi rồi!"

“Ăn cơm mà muốn son môi cái gì, nó có thể được sử dụng để làm đẹp bằng cách trộn với cơm sao?”

Mộ Dữu không nói lời nào, Doãn Mặc lại hỏi: "Còn tức giận sao?"

Thật ra sự việc lần trước Mộ Dữu đã sớm không còn để trong lòng rồi, tính khí của cô cũng không có lớn như vậy.

Cô dừng lại một chút: "Tôi chỉ đang nghĩ, hai chúng ta dùng lý do này để chia tay với chú nhỏ của tôi, tỷ lệ thành công là bao nhiêu?"

Ánh mắt Doãn Mặc khẽ nhúc nhích: “Lúc đầu còn nói tình sâu như biển, cũng đã ngủ chung một cái giường rồi, còn nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng bây giờ lại bởi vì anh đã không nhường em thắng khi chơi cờ năm quân, em liền lập tức chia tay?”

Anh hơi cúi người xuống, vừa thở ra hơi nóng vừa nói: "Dựa trên những gì em biết về Mộ Du Trầm, em nghĩ tỷ lệ thành công là bao nhiêu?"

Mộ Dữu đỏ mặt và làm động tác nuốt nước bọt: "Tôi nghĩ có lẽ là số không."

Doãn Mặc nói: “Chú nhỏ của em đi công tác về rồi, buổi chiều cậu ấy không có việc gì, ăn tối xong anh đưa em đến chỗ chú nhỏ của em nhé?”

Đã mấy ngày rồi Mộ Dữu không gặp Mộ Du Trầm.

Hiện tại cô và Doãn Mặc là một cặp tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, chủ nhật chắc chắn phải ở cùng một chỗ với nhau.

Mộ Dữu suy tư gật đầu: “Ban ngày trường học có quá nhiều người, vậy buổi tối anh tới đón tôi đi.”

Mộ Dữu trở về phòng trước, một lúc sau Doãn Mặc mới quay lại.

Trịnh Lâm đưa thực đơn cho Doãn Mặc: "Doãn tổng, mọi người đều đã gọi món rồi, anh xem xem muốn gọi thêm món gì không?"

Doãn Mặc không nhìn thực đơn: "Mỗi người gọi thêm một cái bánh pudding xoài đi, ăn tráng miệng."

——

Trở lại trường học sau bữa ăn, khi chuẩn bị nghỉ trưa, Hách Mộng Thành đã tìm thấy một bài viết về Doãn Mặc trên diễn đàn.

Trưa hôm nay, ở cổng trường, khi bốn người họ đang nói chuyện với Doãn Mặc và Trịnh Lâm bên cạnh chiếc Rolls-Royce, sau đó Trịnh Lâm giúp mọi người gọi một chiếc taxi, và những bức ảnh mọi người cùng nhau rời trường đã bị chụp được và đăng lên mạng.

Hầu hết các bình luận bên dưới đều quay quanh Mộ Dữu.

[Hoa khôi và Doãn Mặc đi chung một xe, hai người này là quan hệ gì!]

[Người yêu?? Chưa kể, giá trị nhan sắc của hai người này cũng rất xứng đôi!]

[Biết bao nam sinh trong trường này cũng không theo đuổi được cô ấy, tưởng rằng lòng cao hơn trời, hóa ra lại ở bên cạnh một người đàn ông giàu có.]

[Chậc, chậc, thì ra đây là nữ thần trong lòng của đám nam sinh các người sao, thực ra cũng là người vì tiền tài và địa vị mà cúi đầu.]

[Người ở lầu trên thật chua ngoa, có một người bạn trai như Doãn Mặc, nếu là cậu thì cậu có từ chối không?]

[Đó là, đừng suy nghĩ đen tối như vậy chứ? Làm bạn cùng phòng của hoa khôi thật may mắn, lại có thể cùng nhau nói chuyện với một người như Doãn Mặc.]

Các bình luận tiếp tục cuộn xuống, không mất nhiều thời gian đã có người làm sáng tỏ: [Có liên quan gì đến Mộ Dữu? Anh họ của Đồng Lạc Dao là thư ký của Doãn Mặc, quan hệ của họ rất tốt, anh họ của cô ấy và Doãn Mặc muốn mời Đồng Lạc Dao đi ăn tối, những người khác cũng chỉ được thơm lây mới có cơ hội đi theo thôi. Doãn Mặc là người có thân phận như thế nào chứ, trong suốt hành trình Mộ Dữu cũng chẳng được trò chuyện với anh ấy câu nào.]

Hách Mộng Thành lướt tới đây, liếc nhìn Đồng Lạc Dao đang nằm trên giường ngâm nga một bài hát nho nhỏ rồi lướt điện thoại.

Bọn họ vừa trở về sau khi mới đi ăn xong, ngoại trừ những người ở trong ký túc xá, không ai biết chuyện Đồng Lạc Dao chính là em họ Trịnh Lâm, thư ký của Doãn Mặc.

Rõ ràng, tin nhắn này là do chính Đồng Lạc Dao đăng.

Hách Mộng Thành lắc đầu không nói nên lời.

-

Mộ Dữu không quan tâm đến các cuộc thảo luận trên diễn đàn.

Sau khi màn đêm buông xuống, cô đi ra khỏi cổng trường với chiếc cặp trên lưng.

Lợi dụng lúc không có ai chú ý đến, cô leo lên xe của Doãn Mặc.

Tối nay Trịnh Lâm không có ở đây, phía trước chỉ có tài xế.

Rất hiếm khi Doãn Mặc không mặc vest, mà là một chiếc áo gió màu cà phê sẫm, anh đang thả lỏng người ngồi ở ghế sau.

Mộ Dữu chui vào cũng không chào hỏi, sau khi ngồi xuống cũng không có động tĩnh gì.

Mãi đến khi cô phát hiện xe không đi về hướng căn hộ của Doãn Mặc, cô mới quay đầu lại hỏi: “Không phải đến chỗ chú nhỏ của tôi sao?”

Doãn Mặc nói: “Ngày mai là hôn lễ của Phương Khải Hạ, đêm nay trước tiên tới nhà cậu ta chúc mừng, chú nhỏ của em cũng ở đó.”

Mộ Dữu đã hiểu gật gật đầu, ngay lập tức nhớ ra một chuyện: "Tối nay ở chỗ anh Khải Hạ chắc sẽ có rất nhiều người phải không? Vậy nếu tôi đi cùng anh như thế này, chẳng phải sẽ ngày càng có nhiều người biết chúng ta ở bên nhau sao?"

Hai người họ là tình nhân giả, nếu có quá nhiều người biết, tương lai sẽ khó mà kết thúc được!

Mộ Dữu càng nghĩ càng thấy có chỗ không đúng.

“Tôi không đi, tôi phải về trường học!” Mộ Dữu cảm thấy lúc này có hối hận thì cũng đã muộn.

Doãn Mặc chỉ thờ ơ nói: "Chú nhỏ của em đã đợi sẵn ở đó, đoán xem giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, Phương Khải Hạ và những người khác hiện đã biết hay không?"

Mộ Dữu phán đoán theo một hướng lạc quan: “Chú nhỏ của tôi cũng không phải người lắm mồm, sẽ không phải chuyện gì cũng đi nói ra bên ngoài.”

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Doãn Mặc đột nhiên vang lên.

Anh liếc nhìn màn hình và đưa nó cho Mộ Dữu: “Là Phương Khải Hạ gọi.”

Đầu ngón tay anh ấn vào nút màu xanh lá cây, anh bật loa ngoài lên.

Giọng điệu buôn chuyện của Phương Khải Hạ từ đầu bên kia truyền đến: “Mộ Du Trầm nói cậu và trái bưởi nhỏ ở bên nhau, vừa đang uống rượu vừa mắng cậu, con mẹ nó, chuyện này không phải là sự thật, đúng không? Chuyện xảy ra khi nào? Người anh em, đối với trái bưởi nhỏ mà cậu cũng dám xuống tay, tôi cũng thật phục cậu hảo hán! Mà này, sao đến giờ cậu và trái bưởi nhỏ còn chưa đến, nhanh lên, chỉ còn thiếu hai người thôi đó.”

“Còn đang trên đường.” Doãn Mặc thản nhiên đáp, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh cất điện thoại đi, nhìn khuôn mặt đã tái xanh của Mộ Dữu: “Chú nhỏ em không lắm mồm, chỉ là do uống rượu xong thì cái miệng không ngoan lắm.”

Mộ Dữu: “...”