Chương 11

Ngày mai là hôn lễ của Phương Khải Hạ, tất nhiên đêm nay nhà anh ta sẽ có rất nhiều người. Trong lòng Mộ Dữu cảm thấy, có khả năng lớn là những người có mặt ở bên kia đều đã biết về chuyện giữa cô và Doãn Mặc. Càng là như vậy, Mộ Dữu càng muốn tránh mặt bọn họ.

Doãn Mặc lại nói: “Nếu chỉ có một mình anh đi thì nhất định bọn họ sẽ vây quanh anh để hỏi về chuyện của hai chúng ta, càng nhiều câu hỏi thì càng lộ sơ hở. Nếu em đi cùng anh, bọn họ thấy em ở đó thì sẽ kiềm chế lại.

Lời Doãn Mặc nói cũng có lý, hai người bọn họ là tình nhân giả, nên không thể chịu được sự truy hỏi của mọi người.

Những hàng cây cổ thụ cao chót vót được trồng ngay ngắn ở hai bên đường. Khi ánh đèn chiếu sáng, trên mặt đường là những bóng cây cách đều thưa thớt. Bánh xe lăn qua những cái bóng rồi đi mất. Mộ Dữu hạ kính xe xuống một ít, ánh đèn đường bên ngoài chiếu lên nửa khuôn mặt của cô, đôi mắt trong trẻo chìm vào suy tư. Một lát sau, cô quay đầu lại nói với Doãn Mặc: “Đêm nay khi tới nhà anh Khải Hạ, anh nhớ đi bên cạnh tôi, một bước cũng không rời. Tôi không hiểu rõ về hội anh em của anh, lỡ đêm nay anh không cẩn thận mà đi lạc, bọn họ có thể sẽ ép anh trả lời về chuyện của chúng ta.”

“Được.” Doãn Mặc đáp lời, anh đưa bàn tay trắng trẻo thon dài qua, nói: “Nếu em sợ anh lạc thì đến lúc đó nắm lấy tay anh đi.”

Hai mắt Mộ Dữu nhìn chằm chằm vào tay của anh, cô đẩy ra: “Không đến mức đó. Anh đã lớn như vậy rồi, đến lúc ấy chỉ cần đi theo tôi là được.”

Biệt thự tân hôn của Phương Khải Hạ nằm trong khu biệt thự ở ngoại ô phía nam. Từ cổng khu biệt thự đi vào, những l*иg đèn màu đỏ được treo đầy trên cây ở hai bên đường, ánh sáng đỏ lung linh chiếu sáng cả bầu trời đêm. Khắp nơi ở nhà họ Phương đều dán đầy chữ “Phúc”, dưới chân được trải thảm đỏ, cả hai bên đều được trang trí bằng hoa hồng tươi.

Trong căn phòng khách rộng lớn, ánh sáng của đèn pha lê lộng lẫy chiếu rọi khắp nơi, cùng với tiếng cười nói vui vẻ vang vọng.

Doãn Mặc và Mộ Dữu bước xuống xe, Phương Khải Hạ thấy vậy liền cùng mọi người đi ra nghênh đón.

Ánh mắt đánh giá của mọi người rơi trên người Doãn Mặc và Mộ Dữu, ai nấy trong lòng đều hiểu rõ, họ chỉ cười mập mờ mà không nói gì.

Khi bước vào trong nhà, có người nói đùa: “Sau khi Khải Hạ kết hôn xong, tiếp theo sẽ đến lượt anh Mặc của chúng ta có phải không?”

Có một người khác nhanh chóng tiếp lời: “Còn phải xem khi nào anh ấy được chú nhỏ thông qua, mới vừa rồi anh ấy còn bị Mộ Du Trầm mắng là không ra gì, dám yêu đương với cháu gái của anh ấy.”

Ở trước mặt Mộ Du Trầm, Mộ Dữu đưa tay kéo lấy tay của Doãn Mặc, hai người đóng giả là một cặp tình nhân. Lúc này Mộ Du Trầm đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng của anh ấy khẽ liếc qua phía đó, vẻ mặt trầm tĩnh không nói một lời.

Có người làm mang trái cây đến, Mộ Dữu vươn tay lấy một trái việt quất bỏ vào miệng, cô tiến lại gần rồi nhỏ giọng nói với Doãn Mặc: “Lúc trước chú nhỏ tôi từng nghi ngờ hai chúng ta, nhưng giờ chú ấy lại quay qua nói với bạn bè của mình như vậy thì chắc có lẽ chú ấy cũng hoàn toàn tin tưởng rồi.”

Vừa dứt lời, Nam Hằng mỉm cười nhìn sang: “Trái bưởi nhỏ, sao mới tới đã chỉ cùng bạn trai thì thầm to nhỏ? Vừa rồi các anh hỏi em sao em lại không trả lời?”

“Hả?” Mộ Dữu cười ngượng ngùng, đáp: “Anh Nam Hằng, các anh hỏi em cái gì vậy?”

Phương Khải Hạ tiếp lời: “Bọn họ nói, mấy người bọn anh đều nhìn em lớn lên, ngày thường các anh luôn quan tâm chăm sóc em, Tại sao em lại cố tình thích Doãn Mặc, không thích các anh em khác? Hơn nữa lần trước ở câu lạc bộ, không phải là em chê Doãn Mặc già sao, thế tại sao em lại thích cậu ấy?”

Mộ Dữu: “…”

Cô bỗng không hiểu tại sao lúc ấy lại tin tưởng lời Doãn Mặc nói, cảm thấy chỉ cần cô có mặt ở đây thì những người này sẽ e dè, không truy hỏi. Đó là những người mà cô đã gặp hàng ngày từ khi còn nhỏ, họ sẽ không e dè gì khi đứng trước mặt cô. Hai người bọn họ đều cùng nhau ở đây, quả thật Doãn Mặc sẽ không bị truy hỏi.

Bởi vì mọi người có thể trực tiếp hỏi cô. Cho đến giờ phút này, Mộ Dữu mới hiểu rõ hành động của Doãn Mặc, cô đã bị người đàn ông chó má này chơi khăm rồi.

“Trái bưởi nhỏ, tại sao em lại không trả lời? Em phải giải thích cho bọn anh hiểu đó.” Nam Hằng lại thúc giục.

Thấy Mộ Dữu cúi đầu, đôi môi đỏ hồng mấp máy, Doãn Mặc lạnh lùng nói: “Được rồi…”

Doãn Mặc còn chưa nói xong thì Mộ Dữu bỗng nhiên lên tiếng: “Ầy, thật ra thì anh ấy cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ thích dính người thôi.”

Mọi người: “?”

“Em nói là Doãn Mặc dính người sao?” Phương Khải Hạ ngạc nhiên thốt lên, trong giọng nói tràn đầy sự không thể tin tưởng.

Ngay cả người vẫn luôn không lên tiếng là Mộ Du Trầm cũng nhìn về phía Doãn Mặc với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Mộ Dữu gật gật đầu: “Các anh biết không, trong khoảng thời gian đó anh ấy hay đến trường của em, gửi hoa rồi tặng quà, anh ấy cứ đòi theo đuổi em cho bằng được, em đi đâu anh ấy cũng đi theo đó, không những rất dính người mà còn luôn nói anh ấy sẽ không sống nổi nếu không có em.”

Cô ngừng một chút, than thở nói: “Em nghĩ chắc chắn anh ấy rất yêu em, em cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể đồng ý yêu đương với anh ấy."

Mọi người nhìn nhau một lúc, Nam Hằng nói: “Em chắc chắn không phải đang nói đùa chứ?”

Với vẻ mặt lạnh như băng của Doãn Mặc, những lời của Mộ Dữu thật khó khiến cho mọi người tin tưởng.

“Tất nhiên là thật.” Mộ Dữu nhấc cằm, ý chỉ sang phía Doãn Mặc, nói: “Anh ấy cũng đang ở đây, nếu không tin thì các anh hỏi anh ấy đi.”

Doãn Mặc nhìn chằm chằm Mộ Dữu một lúc, bàn tay mảnh khảnh đẹp mắt cầm lấy ly đựng rượu champange, tay cầm ly lắc lắc, nhàn nhã uống một ngụm. Ánh mắt của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn anh, đợi anh phát biểu. Anh nhìn vào ly rượu trong tay, ngưng một lúc rồi nói: “Ừm, tôi yêu em ấy, nếu không có em ấy tôi sẽ không sống nổi.” Giọng anh nhẹ nhàng, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Sau đó, ánh mắt anh hơi di chuyển, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo trẻo của Mộ Dữu, nâng ly lên rồi nói: “Cảm ơn em vì đã cứu mạng anh.”

Mộ Dữu: “...”

Không biết có phải là cô bị ảo giác hay không, nhưng trong câu nói sau của anh có một chút lười biếng như đang trêu chọc cô. Những cũng giống như là có sự nuông chiều ở trong đó. Tuy nhiên, khi cô nhìn vào khuôn mặt không có biểu cảm gì của anh, cô chắc chắn đó chỉ là ảo giác.

Mộ Dữu bỗng cảm thấy không thoải mái nữa, nhìn vào bức ảnh cưới được treo trên tường, cô nhìn về hướng Phương Khải Hạ rồi cười nói: “Anh Khải Hạ, em muốn đi tham quan phòng tân hôn của anh chị một chút được không?”

“Được chứ, bọn anh đã trang trí phòng trong nguyên một ngày, phòng ở tầng 3, để anh đưa em đi xem.”

“Không cần đâu, mọi người cứ trò chuyện đi, tự mình em đi là được.”

Mộ Dữu cười rồi đứng dậy, nhanh chóng thoát khỏi nơi đầy rắc rối này.

-

Phòng tân hôn nằm trên tầng 3, là một căn phòng lớn ở hướng nam, bên trong vẫn đang sáng đèn. Bố mẹ của Phương Khả Hạ khá chú trọng đến phong tục truyền thống của thế hệ trước, khi bước vào thứ mà mắt nhìn thấy đầu tiên là đôi uyên ương lớn màu đỏ ở trên giường, phía trên đầu giường thì treo ảnh cưới của hai người, phía cuối giường có bốn chữ “Sớm sinh quý tử” được bày bởi tảo đỏ, đậu phộng, long nhãn với hạt sen.

Nhìn thấy khá vui vẻ, Mộ Dữu liền lấy điện thoại ra chụp hai tấm hình.

Khi ra khỏi phòng tân hôn, cô vô tình gặp Doãn Mặc. Mộ Dữu liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Anh lên đây làm gì?”

Doãn Mặc đứng ở trước mặt cô, vóc dáng của anh thẳng tắp, tạo thành một bóng đen dài trên khuôn mặt cô: “Không phải em nói với anh tối nay anh một tấc cũng không được rời xa em à?”

Mộ Dữu nghĩ một chút rồi nói: “Ở phía dưới bọn họ có hỏi gì anh không?”

“Không có.” Doãn Mặc nhìn cô, cười như không cười: “Không phải em đã nói rõ với bọn họ rồi sao, họ còn hỏi anh cái gì nữa? Hiện tại tất cả mọi người đều biết anh yêu em rất chân thật.”

Mộ Dữu: “…”

“Bởi vì bọn họ cứ liên tục hỏi, chúng ta phải đưa ra lời giải thích, mặc dù đã làm tổn thương hình tượng của anh.” Mộ Dữu vuốt nhẹ tóc ở bên tai, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Nhưng mà lời tôi cũng đã nói ra hết rồi, anh nhớ phối hợp tốt đấy.”

“Phối hợp cái gì?” Doãn Mặc cúi người xuống, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuyệt đẹp của cô, nói: “Anh yêu em đến mức không thể sống thiếu em à?”

Mỗ Dữu: “…”

Doãn Mặc trầm ngâm suy ngẫm: “Em đã tạo ra một hình tượng rất thâm tình cho anh. Nếu trong tương lai chúng ta mà chia tay, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ là em đã tổn thương anh.”

Mộ Dữu bị Doãn Mặc làm cho nghẹn lời, cô nói: “Tôi, tối nay tôi lại làm hơi quá so với bình thường rồi à?"

Doãn Mặc nói: “Em không phải làm hơi quá so với bình thường, em chỉ vì bản thân vui vẻ mà nói những điều ấy thôi, em chính là cố ý.”

Tâm tư nhỏ của cô bị Doãn Mặc nhìn thấu, Mộ Dữu khẽ liếʍ môi dưới, chột dạ né tránh ánh mắt của anh. Đúng là cô đã cố ý nói như vậy, bởi vì cô biết, trong hoàn cảnh như vậy, dù cô có cói cái gì thì Doãn Mặc cũng sẽ không phản bác cô. Đây là cơ hội tuyệt vời để trêu chọc anh, tất nhiên là Mộ Dữu sẽ không thể bỏ lỡ cơ hội này. Ai bảo anh tự lừa chính mình rằng nếu cô đi cùng với anh thì mọi người sẽ không hỏi?

Mộ Dữu chớp chớp mắt, nói: “Người trẻ tuổi thì tình cảm đến nhanh mà đi cũng nhanh, nếu trong tương lai chúng ta có chia tay, tôi sẽ nói là anh đã thay lòng, anh đã yêu người khác đến không thể sống. Vì anh nên tôi quyết định chia tay.”

Khi nói đến đây, cô tự mãn nhướng lông mày: “Vậy thì không phải là tôi tổn thương anh.”

Doãn Mặc bị làm cho buồn cười, gật đầu: “Được.” Anh ấn đầu Mộ Dữu đi về hướng thang máy: “ Theo đề nghị của em, trước khi anh yêu người khác, chúng ta sẽ không chia tay.”

“ Tại sao lại như vậy?” Mộ Dữu nóng nảy, với tình cách lạnh lùng lãnh đạm của Doãn Mặc, nếu như cả cuộc đời còn lại của anh sống trong cô độc thì sao? Chẳng lẽ cô sẽ phải ở bên cạnh anh mãi sao?

Cô đưa ra cho Doãn Mặc một ý kiến: “Thật ra anh không cần phải yêu một người khác, chỉ cần tìm một người để đóng giả cũng được.”

“Không được.” Doãn Mặc quyết đoán từ chối ý kiến của cô, “Vậy sẽ làm tổn thương người khác.”

Anh nhìn chăm chú về phía Mộ Dữu, nghiêm túc nói: “Em nên tốt bụng hơn, đừng nghĩ ra những ý tưởng xấu nữa.”

Mộ Dữu: “…”

Tôi sẽ cào chết anh!

Sau khi ăn tối ở nhà của Phương Khải Hạ, mọi người tiếp tục chơi tới khuya. Ngày mai mọi người còn muốn cùng nhau tham gia hôn lễ ở đây, là "người yêu" của Doãn Mặc, tất nhiên là Mộ Dữu không được quay trở lại trường học được.

Trên đường đến căn hộ chung cư của Doãn Mặc, Mộ Dữu không muốn nói với anh dù chỉ một lời. Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy khó hiểu, cô chỉ là vui vẻ nên miệng nói hơi quá, nói Doãn Mặc thích cô, nhưng kết quả lại biến thành như vậy. Mặc dù tối nay cô là người đầu tiên gây chuyện, nhưng bây giờ điều đó không làm cho cô bớt khó chịu một chút nào!

Đã qua nửa đêm rồi, nhưng vẫn có cuộc gọi đến cho Doãn Mặc.

Anh ta nhìn vào tên liên lạc rồi bắt máy: “Viện trưởng Hoắc.”

Khi nghe thấy cái tên này, Mộ Dữu quay đầu nhìn sang phía anh. Là Hoắc Liên, ông chính là viện trưởng học viện Tài chính của Đại học A, cũng là giáo sư kinh tế của Doãn Mặc khi anh còn học ở Đại học A. Nghe nói tòa nhà thí nghiệm mà Doãn Mặc tài trợ xây dựng đã được trao cho học viện tài chính. Khoản tài trợ cuối cùng đã được trao cho trường, viện trưởng Hoắc đại diện cho trường gửi lời cảm ơn tới Doãn Mặc, nói sẽ tìm thời gian để mời anh ăn cơm vào tuần tới.

Hai người chào hỏi nhau một chút, viện trưởng Hoắc nói: “Em là giáo sư khách mời đã làm việc ở trường được hơn một năm, nhưng vẫn chưa tổ chức một buổi tọa đàm nào ở trường. Ở trường em rất được ngưỡng mộ, nhiều sinh viên của tôi muốn nghe em giảng. Mặc dù không bắt buộc phải tổ chức buổi tọa đàm này, nhưng nếu em có thời gian rảnh, hãy ở lại tương tác hỗ trợ sinh viên một chút, các em sinh viên ấy chắc chắn là rất vui.”

“Vâng, nếu có thời gian rảnh thì em sẽ xem xét.”

Sau khi cúp máy, Mộ Dữu hiếm khi mở miệng nói chuyện với anh: “Viện trưởng Hoắc muốn anh đến trường tổ chức tọa đàm à? Vậy nên anh đã đồng ý đi?”

Doãn Mặc tựa lưng vào ghế, đôi chân dài vắt chéo lại, hỏi cô: “Em có hứng thú à?”

Mộ Dữu nói: “Ở trường của tôi có rất nhiều cô gái thích anh, so với nam thần của trường thì anh còn được yêu thích hơn. Anh đi đi lại lại ở trường nhiều vào, không chừng sẽ có người khiến anh yêu.”

Doãn Mặc suy nghĩ về lời nói của cô ấy: “Anh được yêu thích hơn cả nam thần của trường sao?”

Mộ Dật điên cuồng gật đầu. Mặc dù cô không quan tâm đến điều này, nhưng nhìn từ cách mà Hách Mộng Thành kích động khi gặp Doãn Mặc thì chắc chắn đúng.

Doãn Mặc nghĩ một chút: “Chẳng lẽ anh không xứng với đẳng cấp như hoa khôi hay sao? Trừ hoa khôi ra, nếu như anh yêu người khác thì sẽ giống như mắt anh có vấn đề vậy."

Anh hỏi Mộ Dữu: “Hoa khôi của trường em là ai? Em giới thiệu cho anh được không?”

Mộ Dật chỉ vào chính mình: “Hoa khôi ở đây này.”

“Đúng là em sao?” Doãn Mặc nhìn vào khuôn mặt nhỏ bằng bằng tay của cô, có vẻ khó tin.

Mộ Dật lập tức nổi giận, đẩy anh một cái rồi chỉ vào mình, nói: “Anh coi thường ai vậy? Từ năm nhất đến năm ba, tiên nữ đây trong cuộc bình chọn hoa khôi của trường luôn đứng đầu!”

Cô nâng cao cằm của mình một cách kiêu ngạo, ánh mắt tỏa ra sự khinh thường, khoe khoang: “Có rất nhiều người theo đuổi tôi ở trường, mỗi ngày tôi đều được nhận thư tình đó.”

Dưới ánh hoàng hôn, Doãn Mặc khẽ như có như không mà cau mày.

Một lát sau, anh tựa lưng vào ghế, khẽ nhắm mắt lại, giọng nói trầm lắng dễ nghe phát ra: “Bạn gái hiện tại của anh xuất sắc như vậy, xem ra anh sẽ rất khó để chuyển sang yêu người khác. Nếu anh nói điều này ra, chú nhỏ của em và những người anh em khác của anh sẽ khó mà tin được.”

Mộ Dữu: “…”

Ý ở đây là không thể chia tay trong một thời gian ngắn sao?

Ở thời điểm này, Mộ Dữu thực sự sâu sắc nhận ra, việc cô lớn lên quá xinh đẹp cũng là một loại rắc rối.

Hôm nay lại là một ngày không có lý do chính đáng để chia tay.

Khi cả hai trở về căn hộ của Doãn Mặc thì trời đã khuya. Mộ Dữu tự giác đi vào phòng ngủ ở trên tầng còn Doãn Mặc lại như lần trước đó, tự mình ngủ trên sàn của phòng đọc sách. Đêm nay cô thức rất lâu, cộng thêm việc uống một chút rượu tại nhà của Phương Khải Hạ, bất ngờ là Mộ Dữu lại không bị mất ngủ như trước đây.

Khi thức dậy, ánh sáng mặt trời đã trở nên rực rỡ.

Lễ cưới của Phương Khải Hạ được tổ chức tại khách sạn vô cùng xa hoa là Xa Thương Phong Dật. Mộ Dữu không cẩn thận mà ngủ dậy muộn, khi đi cùng Doãn Mặc đến nơi thì đã có đông khách rồi.

Doãn Mặc đang trò chuyện với vài người quen của mình, Mộ Dữu nhìn thấy Mộ Du Trầm, cô chạy đến ngồi cạnh anh ấy, nói: “Chú nhỏ, thì ra chú đã đến đây từ sớm, chẳng trách bọn cháu đến gõ cửa nhà chú mà không có ai trả lời.”

Mộ Du Trầm cầm ly rượu vang đỏ trong tay thưởng thức, nhìn chằm chằm vào cô: “Để hai người ở trước mặt chú mà ngọt ngào à?”

Mộ Dữu gục đầu xuống bàn, phồng má, lông mi lung lay nhẹ nhẹ, vẻ mặt vô tội: “Không phải chú và Doãn Mặc là anh em thân thiết sao, nếu anh ấy hạnh phúc thì chú cũng nên cảm thấy vui vẻ chứ. Chẳng lẽ chú thực sự đố kị, chú hãy tìm một cô bạn gái để vui vẻ ngọt ngào đi. Ông nội mà biết thì chắc chắn sẽ rất vui đó.”

Mộ Du Trầm cười nhạt một tiếng: “Có cái gì mà ông ấy lại vui hả?”

“Chú là con trai út của ông, ông thương yêu chú nhất, nếu chú có bạn gái, đương nhiên ông sẽ rất vui mừng.”

Mộ Du Trầm uống một ngụm rượu, lười biếng dựa lưng vào ghế, im lặng không nói lời nào.

Sau đó, ai đó nói rằng cô dâu sắp đến, lễ cưới lập tức bắt đầu. Các khách mời sôi nổi đứng dậy, đi lên tập trung ở hai bên thảm đỏ. Mộ Dữu cũng đi lại gần xem náo nhiệt.

Cửa của khách sạn được đẩy ra một cách chậm rãi. Trong nháy mắt mọi âm thanh trong bữa tiệc đều không còn, không khí yên tĩnh bao trùm từ trên xuống dưới. Một tia sáng nhẹ nhàng chiếu xuống, phản chiếu trên chiếc váy cưới trắng tinh khiết của cô dâu, những viên kim cương được điểm xuyết trên váy phát sáng rực rỡ diễm lệ. Ở đầu đỏ thảm, người đàn ông trong bộ lễ phục trang trọng đi về phía cô dâu của mình một cách chậm rãi.

Cảnh này Mộ Dữu thường xuyên xem được trên TV, nhưng lúc này trước mắt cô là hình ảnh chân thật hơn rất nhiều. Cô có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của Phương Khải Hạ khi nhìn về phía cô dâu của anh ta, cũng như cảm nhận được hạnh phúc tràn đầy trong ánh mắt của cô dâu. Phương Khải Hạ và bạn gái của anh ta là bạn cùng đại học, họ đã hẹn hò được nhiều năm rồi. Người ta thường nói tình yêu đến từ hai phía mới là đẹp nhất, có lẽ đó chính là tình yêu của hai người này.

Trong lòng Mộ Dữu chỉ cảm thán một câu, nhưng không may cô lại nói ra thành tiếng.

Nam Hằng đứng bên cạnh cô, cười lên: “Trái bưởi nhỏ, sao em lại cảm thán thế? Đến lúc em và anh Mặc kết hôn, đấy cũng sẽ là tình yêu đến từ hai phía mà?”

Vẻ mặt của Mộ Dữu hơi giật mình một chút, cô vô thức quay đầu liền thấy Doãn Mặc đang đứng bên cạnh cô, đôi mắt sâu đậm và đen thẳm của anh nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô. Đúng là cô đã từng tưởng tượng rằng sẽ có một ngày cô và Doãn Mặc có thể đến với nhau. Tuy nhiên, đấy chỉ là suy nghĩ trong quá khứ của cô thôi.

Mộ Dữu bình tĩnh thu lại ánh mắt của mình rồi nói đùa với Nam Hằng: “Chúng em làm sao có thể coi như là tình yêu đến từ hai phía được? Là anh ấy bám theo em, còn em lại là một người dễ mềm long cho nên mới đồng ý đến với anh ấy. Anh ấy yêu em nhiều hơn em yêu anh ấy, vậy nên tình yêu của chúng em là không cân bằng.”

Nam Hằng nghĩ rằng những lời của Mộ Dữu chỉ là một trò đùa lãng mạng giữa hai người yêu nhau, anh ta không khỏi lắc đầu và cảm thấy buồn cười.

Buổi tiệc đã kết thúc khi hoàng hôn buông xuống. Mộ Dữu muốn trở về trường học ngay lập tức, Doãn Mặc không uống rượu nên anh tự mình lái xe đưa cô về.

Sau khi uống một ít rượu trái cây trong bữa tiệc, Mộ Dữu ngồi vào ghế phụ liền nhanh chóng nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô chìm vào giấc mộng. Trong mộng, cô đang mặc chiếc váy cưới có đuôi cá màu trắng tinh khiết, bước lên thảm đỏ tiến vào vào phòng tiệc lãng mạn cùng thơ mộng. Ở đầu thảm đỏ, một người đàn ông cao lớn, tuấn tú đang điềm tĩnh tiến đến phía cô. Một tia sáng chiếu trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, các đường nét mơ hồ dần hiện rõ ra. Đó là Doãn Mặc!

Mộ Dữu run lẩy bẩy choàng tỉnh giấc.

Dừng ở đèn đỏ, Doãn Mặc quay đầu sang nhìn cô: “Em có chuyện gì vậy?”

Mộ Dữu xoa đầu: “Tôi đã mơ một cơn ác mộng, thực sự rất sợ hãi.”

Hoàng hôn sắp lặn nhưng ánh sáng ấm áp mềm mại của nó vẫn đọng lại trong thành phố nhộn nhịp này. Chiếc xe lao vun trên cầu An Cầm, hai bên dòng sông rộng mênh mông, xa xa có một bãi cồn cát bị mắc cạn.

Đột nhiên, Doãn Mặc nói: “Cuối tuần sau anh sẽ đến trường đón em.”

Mộ Dữu nghe không hiểu: “Anh đón tôi làm gì?”

“Không phải chúng ta là người yêu sao, cuối tuần chúng ta cũng phải gặp nhau. Anh sống cùng với chú nhỏ của em trong cùng một khu nhà, nếu em không qua thì chắc chắn chú nhỏ của em sẽ nghi ngờ.”

Mộ Dữu không hài lòng lắm: “Tôi không cần phải qua chỗ của anh vào mỗi cuối tuần đâu, cho dù là đang yêu cũng cần có một chút không gian riêng tư chứ.”

Cô quay đầu nhìn về phía Doãn Mặc, nói tiếp: “Tôi cũng là vì anh thôi, mỗi lần tôi đến nhà anh, anh đều phải ngủ trên sàn nhà, anh đã lớn tuổi rồi, ngủ trên sàn không tốt cho cơ thể.”

Khóe miệng của Doãn Mặc hơi méo, anh nhìn cô rồi nói: “Anh không lớn tuổi hơn em nhiều đâu.”

Mộ Dữu nhắc nhở anh: “Tôi 21, còn anh thì 28!” Cô dùng ngón tay tạo hình thành số 8.

Doãn Mặc lại nói: “Không phải cả hai chúng ta đều chỉ hơn hai mươi sao?”

Mộ Dữu: “…”