Chương 1: Sân bay

Một con ngõ ở ngoại ô phía đông Nam Thành.

Giang Niệm Kiều cầm máy ảnh, đứng trên những viên gạch đá xanh bị nước mưa làm ướt, cô hướng máy ảnh về phía biệt thự ba tầng phía sau bức tường thấp, thỉnh thoảng thay đổi góc độ.

Cô là một blogger chuyên chia sẻ cuộc sống với tài khoản hơn 300 nghìn người theo dõi, cô thường chia sẻ về quần áo/ đồ ăn/ ảnh...để thu hút lượt truy cập, sau đó sẽ kiếm tiền bằng cách nhận quảng cáo.

Mà quán cà phê trước mắt này là đơn hàng cô nhận gần đây.

Sau khi chụp xong ngoại cảnh, cô đi vòng qua bức tường thấp tìm được cổng, khi đi lên cầu thang, cô nhận được cuộc gọi từ người bạn thân Lục Lộ.

“Kiều Kiều, khi nào cậu mới thăm quan tiệm xong? Tớ vừa đi công tác về, buổi tối chúng ta đi ăn nhà hàng nhé.” Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Lộ truyền đến.

Giang Niệm Kiều liếc nhìn bố cục trong sân, tìm kiếm vị trí chụp ảnh tốt nhất, nhẹ nhàng xin lỗi: “Hôm nay không được rồi, tối nay anh ấy về, lát nữa tớ phải đến sân bay đón anh ấy.”

“Bảo anh ta tự bắt taxi về.” Nghe giọng điệu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bĩu môi của cô nàng.

Giang Niệm Kiều mím môi cười khẽ: “Hơn nửa tháng rồi anh ấy không về, tớ muốn tạo một bất ngờ cho anh ấy.”

“Tớ, đi, công, tác, một, tháng đến nơi rồi!” Qua loa điện thoại vẫn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của cô ấy.

Giang Niệm Kiều chột dạ, cười khẽ.

Lục Lộ tức giận nói: “Thấy sắc quên bạn! Lần nào cậu cũng vì tên khốn này mà cho bọn tớ leo cây, được rồi, tớ sẽ đi cùng Bội Bội, không cần cậu đi cùng.”

Cúp điện thoại, Giang Niệm Kiều tự trách ba giây, rồi xoay người chụp miếng bánh ngọt trên bàn.

Nếu muốn đến sân bay đón Tưởng Mục Nghiêu trước 7 giờ, nhất định phải kết thúc việc chụp ảnh lúc 5 giờ, thấy chỉ còn một tiếng rưỡi nữa, cô phải chạy đua với thời gian.

Chờ cô vất vả lắm mới chụp xong thì bầu trời lại xám xịt, bắt đầu đổ mưa.

Chưa kể đang giờ cao điểm buổi chiều, trời mưa rất khó gọi xe taxi, dưới cơn mưa, cô đứng ở ven đường đợi mấy phút mới bắt được xe.

“Bác tài, đến sân bay.”

Cô cởi chiếc áo sơ mi cotton ướt bên ngoài, để lộ chiếc váy dài trễ vai bằng ren, do hôm nay đến sân bay nên cô đã cố ý mua chiếc váy này, cô muốn thứ anh nhìn thấy đầu tiên khi về là dáng vẻ xinh đẹp này của cô.

Con gái trang điểm vì người mình thích.

Trước kia cô từng chế nhạo, coi thường điều này, nhưng hiện tại cô lại vui vẻ chịu đựng.

Cô xoa đôi tay lạnh ngắt của mình, mở khóa điện thoại, đầy mong chờ nhấn vào Wechat.

Có rất nhiều tin nhắn, nhưng cửa sổ trò chuyện trên cùng vẫn dừng lại ở bức ảnh cô chia sẻ với anh vào buổi sáng.

Có lẽ anh rất bận.

Nhưng khi chờ chuyến bay, anh vẫn có thời gian kiểm tra điện thoại của mình.

Mũi Giang Niệm Kiều đau nhức, nhưng rất nhanh sau đó cô lại ngước mắt lên, một tiếng nữa họ sẽ gặp nhau, vì vậy cô sẽ không so đo chút chuyện nhỏ này với anh.

Lần nào cô cũng tự khiến mình thoải mái bằng cách này.

Xe tới sân bay lúc 7 giờ.

Giang Niệm Kiều cảm thấy vô cùng may mắn vì vẫn còn thừa thời gian, sau khi xuống xe, cô đi thẳng đến tầng một.

Cô đã đến đây rất nhiều lần, cô biết sau khi anh xuống máy bay, nếu lấy hành lý thì phải đợi 15 phút, nếu không lấy hành lý thì sau tám phút có thể ra cửa.

Chỉ cần cô chạy nhanh thì chỉ cần sáu phút là cô đến nơi.

Khi cô đang chạy thở hồng hộc thì điện thoại vang lên, là nhạc chuông độc quyền của Tưởng Mục Nghiêu, đôi mắt cô không khỏi cong lên.

Cô vừa chạy qua đám đông vừa nghe máy: “Mục Nghiêu, anh xuống máy bay chưa?”

“Ừ, vừa mới xuống, buổi chiều anh quên nói với em không cần đợi anh đâu, anh phải về nhà cũ.” Giọng anh hơi khàn, chắc vừa mới tỉnh ngủ.

Niềm vui trong mắt Giang Niệm Kiều lập tức mờ đi.

Cô chậm rãi giảm tốc độ, mái tóc dài xõa xuống, xõa tung sau vai, những thứ vừa bị ánh mắt của cô làm lơ khiến cô đột nhiên không biết phải đi đâu.

Đây không phải lần đầu tiên anh lỡ hẹn, nhưng cô không có quyền cáu.

Cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng trả lời bằng nụ cười gượng gạo: “Được.”

Cô dừng lại, cẩn thận hỏi: “Buổi tối anh có qua không?”

“Có.”

Trái tim của Giang Niệm Kiều lại bay lên mây.

Tưởng Mục Nghiêu đang định cúp điện thoại, nghe thấy tiếng cô thở dốc, đôi mắt đen tối sầm lại: “Em làm gì mà thở dốc vậy?”

Giang Niệm Kiều không giỏi nói dối, cô lập tức căng thẳng: “Em, em không mang ô, trời đang mưa, em chạy một đoạn.”

Tưởng Mục Nghiêu không hề nghi ngờ, giọng nói hài hước mang theo du͙© vọиɠ truyền tới: “Buổi tối thở dốc cho em nghe.”