Chương 13: Chẳng lẽ cậu quên rồi sao?

Khi Tưởng Mục Nghiêu và Đường Thời Việt thi đấu, Chu Minh Thành một mình đứng nhìn cảm thấy nhàm chán, anh ta hỏi Giang Niệm Kiều có muốn chơi bàn khác cùng anh ta không.

Giang Niệm Kiều đến đây là muốn chơi cùng Tưởng Mục Nghiêu, nghe vậy, cô uyển chuyển từ chối: “Em không biết chơi.”

Tình cờ gần đó có người rủ Chu Minh Thành chơi cùng nên cả hai sang bàn bên cạnh chơi ván mới.

Không có Chu Minh Thành đứng bên cạnh nói chuyện, Giang Niệm Kiều có thể yên tĩnh nhìn Tưởng Mục Nghiêu và Đường Thời Việt chơi bóng, hay nói chính xác là nhìn Tưởng Mục Nghiêu.

Lúc này, Đường Thời Việt đánh trượt, đến lượt Tưởng Mục Nghiêu, trên bàn không còn bao nhiêu bóng, anh cầm gậy nhắm vào quả bóng trước mặt, sau khi xác nhận mục tiêu, anh cúi thấp người, mở rộng tay trái áp lên mặt bàn làm điểm tựa, đặt gậy bida lên đó, chậm rãi điều chỉnh độ cao.

Ngón tay của anh thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, khi cúi xuống, đường cong vai lưng tuyệt đẹp, cơ tay nổi lên, màu lúa mạch sáng bóng và tràn ngập sức mạnh.

Nhìn anh chơi bóng giống như đang ngắm cảnh đẹp vậy.

Tưởng Mục Nghiêu nhắm chuẩn quả bóng, hơi nâng tay phía sau lên, thực hiện cú đánh.

Một cú đánh trúng đích.

Giang Niệm Kiều vỗ tay: “Tuyệt vời!”

Tưởng Mục Nghiêu đứng dậy lau gậy, nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, anh khẽ cau mày, anh chỉ đang đẩy bóng thôi mà, bóng trúng lỗ không phải rất bình thường sao? Lần nào cô cũng làm ầm cả lên, nhưng khi xoay người, anh không khỏi cong môi.

Giang Niệm Kiều xem thêm một lúc thì điện thoại vang lên, là bạn thân Trịnh Bội Bội gọi đến, cô đi ra bên ngoài lối vào phòng bida nghe điện thoại.

Giọng nói trầm và bực bội của Trịnh Bội Bội truyền đến: “Nghe tiếng cười này của cậu, xem ra Tưởng Mục Nghiêu trở về thì trái tim cậu cũng bay theo luôn.”

Giang Niệm Kiều bị cô ấy trêu chọc, mặt nóng lên: “Nào có, ngày hôm đó tâm trạng của tớ không tốt mà thôi.”

“Chậc chậc chậc, còn dùng giọng làm nũng nữa kìa.” Trịnh Bội Bội vô cùng ghét bỏ.

Hai người trò chuyện một lúc thì Trịnh Bội Bội đi vào thẳng vấn đề: “Lần này Tưởng Mục Nghiêu về là để chúc mừng sinh nhật cậu à?”

Giang Niệm Kiều vô thức xoay người, qua ô cửa sổ, cô nhìn người đàn ông đang nghiêm túc chơi bi-a, lần này thời gian anh về trùng hợp đúng lúc, nhưng cô không chắc lắm, bởi vì anh đã quên từ hai năm trước.

Trịnh Bội Bội cảm thấy nếu anh đã về, chắc chắn Kiều Kiều muốn đón sinh nhật cùng anh, không đợi cô trả lời, cô ấy tiếp tục nói: “Vậy ngày mốt hai người cùng nhau trải qua đi, tớ và Lộ Lộ không làm bóng đèn, hẹn gặp cậu vào chủ nhật nhé.”

Trong quán, trong lúc tạm nghỉ, Đường Thời Việt hỏi người bên cạnh: “Không phải cậu nói đầu tháng sau mới về sao? Sao đột nhiên về sớm thế?”

Tưởng Mục Nghiêu cầm chai nước, vặn nắp uống một hớp: “Mẹ tớ nói bà ấy không khoẻ.”

“Dì bị bệnh à?”

Đáy mắt Tưởng Mục Nghiêu hiện lên một tia u ám: “Cha tớ bao nuôi tình nhân bị mẹ tớ phát hiện, bà ấy sợ tớ không lấy được công bằng cho bà ấy nên mới nói dối mình bị ốm để lừa tớ.”

Anh dừng lại một lúc rồi mỉa mai: “Kết quả cha tớ đồng ý giao dự án phía bắc thành phố cho cậu tớ, còn bà ấy thì khỏi bệnh.”

Nhà họ Đường và nhà họ Tưởng cùng một vòng tròn, ít nhiều cũng biết rõ về gia đình nhau.

Nghe thấy lời bạn thân nói, Đường Thời Việt cũng chỉ có thể an ủi mấy câu.

Tưởng Mục Nghiêu nhún vai: “Tớ quen rồi, không sao đâu.”

Lúc này Chu Minh Thành đi tới, khoác vai Tưởng Mục Nghiêu: “Các cậu nói gì mà vui vẻ thế?”

Đường Thời Việt nói: “Nói chuyện về sinh nhật cậu vào ngày mai.”

Chu Minh Thành lập tức hứng thú: “Tớ đặt chỗ ở khách sạn Châu Thành rồi, còn nhờ người mua một mẻ rượu ngon ở nước ngoài, tối nay sẽ cập bến Nam Thành, ngày mai chúng ta có thể chơi vui vẻ rồi.”

Tưởng Mục Nghiêu cười: “Long trọng vậy à?”

Chu Minh Thành nháy mắt với hai người: “Sinh nhật 18 tuổi, không được tổ chức lớn sao?”

Tưởng Mục Nghiêu không nói lên lời: “Năm nào cũng mười tám tuổi, không khác gì con gái, cậu đàn ông lên được không?”

Đường Thời Việt bật cười.

Chu Minh Thành hừ một tiếng: “Được rồi, làm anh em tốt hai mươi mấy năm, lần này quà sinh nhật cậu chuẩn bị cho tớ không được kém hơn Kiều Kiều nhà cậu đâu đấy.”

Tưởng Mục Nghiêu lắc đầu với Đường Thời Việt: “Cậu nhìn xem, cậu ấy còn so đo với cả con gái.”

Chu Minh Thành ôm vai: “Lát nữa tớ sẽ hỏi Kiều Kiều xem lần này cậu tặng gì cho cô ấy.”

“Lần này?” Tưởng Mục Nghiêu cảm thấy càng nói càng có gì đó không đúng.

“Đúng vậy, không phải sinh nhật của cô ấy cũng trong tuần này sao?”

Tưởng Mục Nghiêu cau mày không để lại dấu vết: “Sao cậu biết sinh nhật của cô ấy?”

Sinh nhật người phụ nữ của mình bị người ta nhớ kỹ, cho dù là anh em tốt thì trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Chu Minh Thành thản nhiên nói: “Sinh nhật của cô ấy ngay sau ngày sinh nhật tớ, chẳng phải rất dễ nhớ sao?”

Anh ấy nói thêm: “Với cả năm ngoái cậu uống say khướt vào hôm sinh nhật tớ, bỏ lỡ sinh nhật của người ta, tớ vẫn nhớ rõ chuyện này.”

Tưởng Mục Nghiêu trầm mặc.

Đường Thời Việt hả hê nhìn anh: “Chẳng lẽ cậu quên rồi à?”

Tưởng Mục Nghiêu chột dạ sờ mũi.

Cũng may lần này không bỏ lỡ.