Chương 14: Kiều Kiều, làm sao bây giờ

Khi Giang Niệm Kiều quay lại, cả Đường Thời Việt và Chu Minh Thành đều không ở đó, chỉ để lại một mình Tưởng Mục Nghiêu.

Không phải, nói đúng ra là đứng trước mặt anh là một người phụ nữ cao gầy với mái tóc dài gợn sóng đang lẳng lặng nhìn Tưởng Mục Nghiêu.

“Soái ca, chơi một ván nhé?”

Tưởng Mục Nghiêu dựa vào bàn lau gậy, bình tĩnh nói: “Đang đợi người, không rảnh.”

Người phụ nữ lấy điện thoại ra, bám riết không tha nói: “Tôi thấy soái ca rất hợp mắt, chúng ta thêm Wechat đi, tôi thường chơi bi-a ở đây, khi nào rảnh chúng ta có thể hẹn nhau.” Nói ba chữ cuối cùng, người phụ nữ hất mái tóc dài một cách quyến rũ.

“Xin lỗi, tôi không thêm WeChat người lạ.” Tưởng Mục Nghiêu cúi người điều chỉnh góc độ của gậy, toát ra hơi thở lạnh lùng.

Lòng Giang Niệm Kiều trầm xuống, cô đi đến bên cạnh Tưởng Mục Nghiêu, cô gái cao gầy vốn còn muốn giãy giụa trong vô vọng, nhưng khi nhìn thấy Giang Niệm Kiều, người phụ nữ nhìn cô từ trên xuống dưới nhiều lần, tự giác nhận thua, không khỏi cười thành tiếng: “Hoá ra có bạn, vậy tôi không làm phiền anh nữa.”

Người rời đi, cảnh báo được gỡ bỏ, Giang Niệm Kiều lại phân tâm.

Cô khá ngưỡng mộ người phụ nữ cao gầy kia, táo bạo và bộc trực, không giống cô, cô giống như một con búp bê Nga, bị bọc thành nhiều tầng, không dám biểu lộ ra ngoài.

“Xem kịch hay không?” Giọng nói của anh bất ngờ vang lên.

Giang Niệm Kiều không biết anh đang trêu chọc mình hay là không vui, thành thật trả lời: “Em không nhìn bởi vì em sợ mình quấy rầy anh.”

Anh chưa từng thừa nhận cô là bạn gái của anh, trong trường hợp này, cô lấy thân phận gì để nói anh?

Nếu kết quả cuối cùng là bản thân tự mình đa tình, như vậy sẽ rất xấu hổ.

Lòng cô chợt chua xót.

Ánh mắt của Tưởng Mục Nghiêu chuyển từ bàn bi-a lên người cô, cô phối hợp cong mắt, không hề tỏ ra ghen, anh nhếch môi, nâng cánh tay phía sau lên, đột nhiên đánh mạnh, quả bóng đi lệch quỹ đạo dự đoán, đập vào thành bàn, lăn đến một nơi khác.

Anh cũng không biết mình đang mong đợi điều gì khi thấy cô đi tới, nhưng cách thức ở chung này khiến anh cảm thấy thoải mái, cô không can thiệp vào chuyện của anh, cũng sẽ đứng ở một nơi anh nhìn thấy, khoảng cách không xa không gần, vừa vặn tốt.

Anh nhanh chóng trở lại trạng thái, chẳng bao lâu, tất cả bóng đều chui vào lỗ.

Giang Niệm Kiều đưa nước cho anh: “Vừa rồi anh đánh đẹp lắm!”

Cô là người giỏi khen ngợi, đặc biệt là đối với Tưởng Mục Nghiêu, trong mắt cô, anh làm gì cũng giỏi.

Tưởng Mục Nghiêu thu gậy, cầm chai nước, ngửa đầu uống hai hớp, yết hầu của anh lên xuống rất gợi cảm, lúc vặn nắp chai, ánh mắt dừng trên người cô: “Có muốn chơi không?”

Ánh mắt của cô không có dấu vết rời khỏi yết hầu của anh, cô lắc đầu: “Em không biết chơi.”

Tưởng Mục Nghiêu hếch cằm về phía cô: “Hôm nay anh rảnh, anh dạy em.”

Nói xong, anh liền thấy đôi mắt của cô loé sáng: “Dạ!”

Tưởng Mục Nghiêu gãi chóp mũi, xoay người chọn gậy đánh giúp cô.

“Đứng thẳng, hai chân dang rộng bằng vai.” Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, cô lập tức ưỡn ngực thẳng lưng, giống như đang đọc sách trong tư thế quân đội.

Tưởng Mục Nghiêu đứng phía sau cô, xuyên qua bờ vai mịn màng của cô, ánh mắt dừng lại trên bộ ngực cao chót vót, anh dời mắt đi: “Mở tay trái ra đặt lên mặt bàn.”

Giang Niệm Kiều làm theo, cúi người xuống, ẩn trong chiếc váy dài đơn giản, dáng váy bó sát tôn lên những đường cong tuyệt đẹp.

Tưởng Mục Nghiêu dạy cô mấy tư thế, cô chọn tư thế anh thường dùng, vừa nghe anh dạy vừa đánh bóng, tuy nhiên mới đầu tay chân có hơi khó điều khiển, nhiều lần còn không đẩy được bóng.

Đột nhiên cô cảm thấy sau lưng bị hơi ấm bao phủ, sau đó anh ôm cô từ phía sau, một tay cầm tay cô, giúp cô điều chỉnh góc độ.

Quần áo của hai người áp sát nhau, thỉnh thoảng tay chạm vào nhau, bàn tay anh rất to, dễ dàng bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô, cây gậy bi-a cũng bị mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay cô thấm ướt.

“Tay thả lỏng, đừng cầm gậy quá chặt, căng vai, hạ mắt xuống, nhắm chuẩn rồi đánh.”

Bóng rơi trúng lỗ.

Giang Niệm Kiều cười vui vẻ, đang định chuẩn bị quay đầu chia sẻ niềm vui với anh thì lúc này người chợt cứng đờ.

Bụng anh áp sát eo cô, một cây gậy cứng xuyên qua váy chọc vào mông cô, trông như tư thế cắm vào rãnh mông.

“Anh phải làm sao bây giờ, Kiều Kiều, anh cứng rồi.” Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai cô, đốt cháy thịt non mềm mại.