Chương 1

Đường Vãn Ý là một huyện lệnh nữ cải trang nam nghèo túng. Nàng vốn là tiến sĩ tân khoa, cứ chăm chỉ làm việc trong Hàn Lâm Viện kiểu gì cũng sẽ có ngày xuất đầu. Không nghĩ rằng vì cuộc tranh đấu đoạt người, nàng đã bị hãm hại rồi bị biếm đến thị trấn Khang Huyền ở biên giới của Mạnh Quốc.

Lúc đầu, Đường Vãn Ý cảm thấy lạc lối, nhưng một thời gian sau, nàng cũng đã bình tĩnh lại.

Mặc dù cuộc sống có hơi nghèo khổ, kém thịt cá hơn các quan viên trong kinh nhưng hơn ở chỗ nhàn nhã, không có ai làm việc ác, ngoài trừ mấy tên trộm cướp nhỏ bé thì không còn gì khác. Ngoài ra còn được dân chúng vô cùng yêu thích, ra đường lúc nào cũng được người dân thiện lành tặng chút rau xanh thịt cá vân vân.

Kinh thành dù có huyên náo kịch liệt thế nào cũng không phải chuyện của nàng. Nàng cứ nghĩ sẽ nhàn nhã như vậy, sau này sẽ mua một nương tử rồi nhận một đứa trẻ làm con mình, cuộc sống tươi đẹp đến thế.

Nhưng hôm nay, hạ nhân lộn nhào trước phòng của nàng, âm thanh đập cửa run rẩy, đánh thức nàng khỏi giấc mộng: “Chủ tử không ổn rồi! Có một đội du binh từ ngoài thành đến, tối qua đã đánh con của nhà Lý đồ tể bầm dập hết mặt mũi, thiếu chút nữa là đã mất mạng!”

Lúc Đường Vãn Ý ngủ không quấn ngực, nàng tùy tiện khoác áσ ɭóŧ ngoài, che vùng ngực nhô lên, vội vã mang giày xõa tóc ra mở cửa.

Tên nô tài này là Tiểu Vũ, thấy chủ tử của mình thanh lệ thoát tục giống như dáng vẻ của Tiểu nương tử, đôi mắt ngái ngủ lộ tia quyến rũ thì nuốt nước miếng.

Đúng là… Đúng là đẹp quá, còn đẹp hơn cả Phan nương tử đẹp nhất trấn này.

Đường Vãn Ý nhíu đôi mày đẹp: “Kể lại tỉ mỉ xem nào!”

“Là đám du binh nói lời thô tục, bọn chúng muốn quấy nhiễu sự an bình của Khang Huyền chúng ta!”

“Đã báo Liêu tướng quân chưa?”

Liêu tướng quân trấn thủ ở biên cảnh, chuyện lớn như thế này phải báo hắn đầu tiên mới đúng!

“Đêm qua Liêu tướng quân đã bị triệu hồi khẩn cấp về kinh, chỉ còn phó tướng Chư Cát ở lại trấn giữ. Lúc nô tài tới thông báo, thủ vệ canh cổng không nghe, còn muốn đánh đuổi nô tài ra ngoài! Nói người đứng đầu những người đó là kẻ phản bội Cao Quốc, chỉ là một đám phế vật không gây được sóng gió gì.” Nói xong hắn ta ấm ức oa oa lau nước mắt: “Nô tài nghe nói đêm qua Liêu tướng quân vừa mới rời đi, bọn họ sau lưng lập tức kêu kỹ nữ vào phòng hầu rượu, chắc là vẫn chưa tỉnh dậy.”

“Tên Chư Cát Mạc chết tiệt này!” Nàng mắng, ỷ có biểu tỷ bà con xa là quý phi ngay cả Liêu tướng quân cũng không để vào mắt, còn thường xuyên ức hϊếp dân chúng. Có thượng cấp của hắn ta là Liêu tướng quân ở đây cũng không có cách nào khác huống chi là nàng.

Nàng nheo đôi mắt đẹp lại, cắn chặt răng nói: “Bản quan đi gặp thủ lĩnh của đám người kia một chút!”

“Hả? Chủ từ ngài?” Tiểu Vũ hoài nghi đánh giá cơ thể yếu ớt của Đường Vãn Ý, thắt lưng nhỏ nhắn như thế này những người đó bẻ cái là gãy, hắn ta khuyên nhủ: “Chủ tử, ngài nên chờ ở đây đi!”

“Nhưng tên hỗn đản Chư Cát Mạc kia, hắn đâu có quan tâm việc này!” Nàng căm hận nói.

Đường Vãn đóng cửa lại, lưu loát lấy mảnh vải trắng treo ở giá áo, bộ ngực đầy đặn trắng nõn của nàng bình thường phải mất kha khá thời gian mới quấn xong. Bây giờ thời gian gấp gáp, nàng đành phải quấn một cách tùy tiện, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra. Sau đó thay một chiếc trường bào bằng vải bông màu xanh trút đã hơi sờn trắng vì thuốc giặt, rồi dùng một cây trâm gỗ búi tóc lêи đỉиɦ đầu, chưa kịp ăn sáng đã vội vàng ra cửa.