Chương 2

Tiểu Vũ nói sẽ đi cùng Đường Vãn Ý, nhưng lại không kiểm soát được đôi chân mình, nó cứ run rẩy mãi.

Đường Vãn Ý thở dài: “Người cứ ở lại đây đi, dù sao có đi cũng không giúp ích được gì.”

Nàng cưỡi lừa ra cửa, dân chúng Khanh Thành bị dọa sợ nên không dám ra cửa, người đi trên đường chỉ được vài mống.

Ra khỏi cửa thành, nàng chạy theo hướng Tiểu Vũ chỉ. Trong lòng suy nghĩ đối sách, nếu đám người kia nói chuyện rõ ràng hợp lý, nàng có thể sai người đưa chút vật tư cho bọn hắn. Nếu khó nói chuyện, một khi có lệnh của quan triều đình, bọn họ sẽ không dám làm gì nàng.

Nàng vừa nghĩ vừa đi vào đường nhỏ trong rừng. Đi được một hồi, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa.

“Người cưỡi lừa kia dừng lại!” Nàng vội ghì chặt dây cương, nhìn ra phía sau.

Hai tên đại hán khỏe mạnh ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm binh khí, hung thần ác sát vọt về phía nàng.

“Nương ơi!” Đường Vãn Ý trợn to hai mắt, kêu thảm một tiếng, con lừa dưới thân hình như cũng cảm nhận được sát ý, móng trước đá một cước, nàng bị bất ngờ không kịp phòng bị nên ngã khỏi lưng lừa.

Nàng chống eo ngồi dậy, thấy con lừa đã chạy trối chết, còn chưa kịp đau lòng vì mất mát tài sản đã bị người phía sau túm cổ ném lên lưng ngựa.

“A a a!” Mặt nàng hướng xuống đất, người bị treo trên lưng ngựa, sợ hãi hét lên.

Tên hán tử kia vỗ vào cặp mông nảy nở của nàng một cái, hét lên: “Kêu la cái gì! Kêu nữa lão tử gϊếŧ ngươi bây giờ!”

Đường Vãn Ý muốn khóc nhưng không rơi được giọt lệ nào, hai tay che cặp mông. Không ngờ đám du binh nói không lý lẽ như vậy, nàng mím chặt miệng, không dám kêu nữa, thầm nghĩ chỉ mong bọn chúng chừa lại cho nàng cái mạng nhỏ này, để nàng theo chân nói chuyện với thủ lĩnh bọn chúng.

Đại hán nhớ lại cảm giác vừa rồi, sau đó đột nhiên vỗ mông Đường Vãn Ý lần nữa, tấm tắc nói: “Ra ngoài săn bắn cũng có thể gặp báu vật như này, cái mông này mà làm thì thích phải biết!”

Cơ thể nàng cứng đờ, không biết vì sao mình bị phát hiện là nữ nhân. Chẳng lẽ bởi vì nàng không quấn ngực kỹ sao?

“Các tiểu nương cứ nghĩ giả trang thành nam thì lão tử không phát hiện được sao! Số nữ nhân lão tử chơi qua còn nhiều hơn số nam nhân ngươi gặp đấy!” Hắn ta nói xong lại phát mạnh một cái vào cặp mông nàng.

Đường Vãn Ý bụm mông, nức nở không dám nói lời nào. Nàng cải trang thành nam tử nhiều năm như vậy sao có thể chịu được nhục nhã này, nhưng vì mạng nhỏ của mình nàng chỉ có thể nhịn!

Một tên hán tử râu quai nón khác thán phục nói: “Ta cũng không nhận ra đó là nữ tử, Vương đại ca quả nhiên là hỏa nhãn kim tinh!”

“Nhưng mà chúng ta lêu lỏng bên ngoài lâu như vậy, tốt xấu gì thi thoảng cũng vào trong thành chơi sướиɠ một trận rồi quay về, còn Lương tướng quân chưa từng chạm qua nữ nhân, hay là chúng ta đưa nữ nhân này cho Lương tướng quân đi?”

Tên hán tử họ Vương gật gật đầu: “Nói đúng lắm, Lương tướng quân đã cứu chúng ta, chúng ta chưa làm được gì cho đại nhân hết.”