Chương 17: Tặng quà

Sáng hôm sau, Gia Minh cũng thức dậy sớm như bao ngày để đi học, chuẩn bị xong tất cả thì xuống lầu. Vυ" Lương thấy cô xuống liền gọi lại "Tiểu Minh!"

"Có chuyện gì sao vυ"?" Gia Minh tiến lại hỏi.

"Không có gì , chỉ gọi con đến ăn sáng ở nhà thôi! Ăn thức ăn nhanh bên ngoài không tốt!" vυ" vừa kéo cô xuống nhà bếp vừa nói.

"Vâng!" Gia Minh bất đắc dĩ cười đáp.

Khi đến nhà bếp bàn ăn chỉ có một mình Tuệ Lâm, Gia Long sớm đã đi công tác chưa về. Nàng hôm nay mặc một chiếc áo sơmi đỏ dài tay cùng chiếc váy đen ngang đùi, đang bưng hai đĩa thức ăn để lên bàn. Nàng thấy cô đến liền nở nụ cười "Tiểu Minh đến dùng bữa đi!"

Gia Minh theo phản ứng liền nhíu mày đưa mắt nhìn sang vυ" Lương thì bà lại cười "Ta có việc cần làm ở trên lầu, con cùng phu nhân dùng bữa đi!" vυ" Lương nói xong liền rời khỏi phòng bếp.

Cô liền bỏ cặp sang một bên kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa sáng. Tuệ Lâm thấy cô không để ý mình tuy có buồn nhưng được ở cạnh cô là tốt lắm rồi nhưng lại nghĩ hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ nàng có chút hy vọng sẽ được nhận phần quà từ cô nhưng nàng biết điều đó rất mong manh.

Gia Minh thấy nàng ở một bên thở dài, ngẩng đầu lên nhìn nàng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như vậy cả cái nhíu mày cũng rất có tư thái. Tuệ Lâm cảm nhận được ánh mắt của cô liền ngẩng đầu bốn mắt chạm nhau, cô có chút sững sờ đôi mắt đó chứa đựng rất nhiều cảm xúc, trong đó có cả tình yêu. Cô ho khan một cái liền cúi đầu tiếp tục dùng bữa, nàng thấy cô tránh né mình không khỏi cười khổ.

Nàng biết tình cảm mình dành cho Gia Minh không phải là một tiền bối dành cho hậu bối mà là tình cảm trái luân thường đạo lí, giữa mẹ kế và con chồng. Nàng đã nhiều lần kìm chế bản thân không được tiếp tục thứ tình cảm này, nhưng một ngày không thấy cô nàng đã rất nhớ và khó chịu rồi. Cả những lần cô về khuya, nàng cũng sẽ nằm trong phòng thức chờ tới lúc cô về, nên bây giờ nàng muốn vượt qua giới hạn đó, nàng muốn được yêu thương cô cũng mong muốn cô yêu thương mình.

"Tiểu Minh tối nay con về dùng cơm với ta được không?" Tuệ Lâm lên tiếng nói lại thấy gương mặt nghi hoặc của cô liền nói tiếp "Ở nhà cũng chỉ có ta một mình dùng bữa sẽ rất buồn."

"Nếu sắp xếp được thời gian con sẽ về dùng bữa với dì." cô dùng xong bữa liền đứng dậy nói dứt lời liền xách cặp rời đi, muốn cô về sớm rất khó cô còn phải bận với hai nữ nhân kia nữa.

Khi tan trường cô đã nhận được một cuộc gọi và một tin nhắn, tất nhiên người gửi là Giang Thanh và Nguyệt Cát. Giang Thanh hẹn cô dùng bữa trưa và muốn cô đưa đi dạo còn Nguyệt Cát lại hẹn cô dùng bữa tối. Trước lúc đến điểm hẹn với Giang Thanh cô đi đến cửa hàng trang sức đá quý mua hai món đồ sẽ tặng cho hai nàng, tuy cô không nói lời ngon ngọt, lại không giỏi dỗ dành nhưng những ngày lễ thì cô sẽ luôn tặng quà cho các nàng.

Chọn được hai món cô cho là đẹp liền rời đi cửa hàng, nhìn hai món quà một lần nữa lại chợt nhớ đến gương mặt của Tuệ Lâm sáng nay, làm cô lại lái xe đến một tiệm bán hoa. Cô chọn một bó hoa hồng đỏ không quá to tầm cỡ trung bình, ghi xong địa chỉ người nhận chỉ chờ nhân viên đi giao cho nàng là xong, lúc cô tính rời đi thì nhân viên gọi lại.

"Còn chuyện gì sao?" Gia Minh nhíu mày hỏi, cô xem đồng hồ đã trễ hẹn mười phút rồi.

"Quý khách có muốn ghi lời gì cho người nhận không ạ?" nữ nhân viên cười nói, nữ nhân viên nhìn người đẹp trai trước mắt nàng nhìn cũng đã muốn động lòng rồi thầm nghĩ được cô tặng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

"Lời gì sao?" cô lặp lại lần nữa, liền lấy cây bút ra ghi một dòng chữ đưa lại cho nhân viên rồi dặn dò nhân viên giao hàng nhanh chóng một chút liền rời đi.

Khi Gia Minh đến nhà hàng thì đã thấy Giang Thanh khoanh tay trước ngực, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lên bầu trời, có lẽ nàng đã chờ rất lâu.

"Xin lỗi, em tới trễ!" cô ngồi xuống ghế đối diện rồi mới lên tiếng.

"Không sao, em đến là được!" Giang Thanh xoay đầu nhìn cô đáp lời.

"Chị gọi món chưa?" Gia Minh nhìn nàng hỏi.

"Rồi, để chị kêu họ đem thức ăn lên!" Giang Thanh nói xong liền ra hiệu nhân viên đứng đằng xa, nhân viên gật đầu rồi rời đi.

Nửa tiếng sau, ở tập đoàn Bạch thị nhân viên giao hoa cũng tới, lễ tân thông truyền lên, thư kí của Tuệ Lâm liền đi thang máy xuống nhận.

'Cốc cốc cốc'

"Vào đi!" giọng nói không lạnh không nóng vang lên.

"Dương tổng, có người tặng hoa cho ngài!" thư kí mở cửa đi vào lên tiếng nói.

"Ân? Ai thế?" Tuệ Lâm ngẩng đầu lên nhìn bó hoa hồng trước mắt hỏi.

"Tôi không biết nữa, bên trong có tấm thiệp ngài mở ra xem thử đi!" thư kí đi đến bàn làm việc đưa lại cho nàng.

Tuệ Lâm tiếp nhận bó hoa, thấy tấm thiệp bên trong liền mở ra xem. Nàng đọc dòng chữ rất ngắn gọn 'Chúc dì ngày quốc tế phụ nữ vui vẻ!' với một chữ Minh cuối thiệp, ánh mắt nàng liền cong thành trăng non, môi nở nụ cười xán lạn biểu cảm của nàng không khỏi làm thư kí kinh ngạc.

"Cô đem bình hoa đến đây cho tôi!" nàng vui vẻ nói, tay còn vuốt ve bó hoa.

Thư kí thành thật đi lấy, chốc lát liền đem một bình thủy tinh vào. Tuệ Lâm cho thư kí rời đi, tự mình cắm hoa vào bình, xếp tấm thiệp vào chiếc hộp rồi bỏ vào tủ bàn khoá lại. Tuệ Lâm cầm điện thoại di dộng do dự nên gọi hay nhắn tin, nàng sợ cô bận việc gì nên cuối cùng nàng gửi đi một tin 'Dì nhận được hoa rồi, cảm ơn con!' vài giây sau nàng liền nhận được tin nhắn lại 'Không có gì, dì vui là được rồi!'

------------------------------------------------------------------------------------

Ta sẽ cho Nguyệt Cát vào thành lão bà của Gia Minh luôn nhé, vì đem con người ta ăn đã mà bỏ qua bên thì kì lắm! Hình ảnh của nàng thì ta sẽ cập nhật sau.