Chương 3: Anh Cún

Đó có lẽ là đứa con gái thành thị nhếch nhác nhất mà Triệu Dữ từng thấy.

Nhìn từ đằng xa, đầu tóc của cô gái bết dính lại với nhau, vạt váy thì dính lấm tấm bùn, cả người dính đầy bùn lầy, có lẽ là bị ngã. Môi cô ta bị phơi nắng đến nứt nẻ, gương mặt cũng vô cùng khó coi.

Những chàng trai cao lớn thô kệch bên cạnh cô ta bật cười lớn.

“Mấy cái thùng có khí thế như vậy, sao cô cả lại có bộ dạng thế này cơ chứ.”

Đỗ Điềm mím môi, cô ta nhịn được cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Trần Tiểu Lợi đi đường núi suốt ba tiếng đồng hồ, lại còn bị ngã một lần nên giờ đã tuyệt vọng đến nổi không còn nóng nảy nữa. Khó khăn lắm mới đi được vào trong thôn, lại bị người khác dòm ngó như đang xem khỉ làm trò, khiến cô ta vừa bực tức, vừa lúng túng.

Bé Hai nhà trưởng thôn cắn đầu ngón tay, lên tiếng hỏi cô ta: “Cô chính là cô cả nhà họ Kỷ hả?”

Trần Tiểu Lợi đẩy nó ra: “Cút ra, tôi không phải.” Cái người Kỷ Đại Ninh xinh đẹp sắc sảo kia còn đang ở đằng sau, để Trương Vĩnh Phong giúp cô đổi giày.

Nghe cô ta nói không phải, Bé Hai nhún vai, ngẩng cổ mở to mắt tiếp tục nhìn về phía sau.

Rất nhanh sau đó, nó liền nhìn thấy cô cả mà bố và anh trai cứ nhắc đến suốt hai ngày hôm nay.

Bé Hai mở to hai mắt, há hốc mồm miệng.

Cô gái trẻ đó mặc một cái váy màu đỏ nhạt, những lọn tóc như sóng biển được xõa tung, váy dài đến bắp chân, không biết đôi giày của cô được làm ra thế nào nữa, trong suốt nhìn thấu, bên trong còn được trang trí thêm một cái vỏ sò, đế giày còn được cố định bằng hình một cái hồ nước trong xanh.

Chân cô gái trẻ nhỏ nhắn xinh đẹp, ngón chân như hoa anh đào, nhìn thấy có nhiều người đang nhìn cô, cô nghiêng đầu mỉm cười một cái.

Má Bé Hai ửng hồng, nó trốn sau lưng anh trai mình.

Nó nhỏ tiếng nói:”Anh à, cô ấy đẹp quá đi.”

Anh trai của Bé Hai, Lý Tráng như thể mở cờ trong bụng, anh ta vốn tưởng những nữ minh tinh trong ti vi đã đẹp lắm rồi, ai ngờ núi này cao còn có núi khác cao hơn.

Đại Ninh chống cằm, vẫn ngồi yên trên chiếc ghế đó.

Lần này người nâng ghế không còn là người dân trong thôn nữa mà là vệ sĩ của ông nội.

Cô chính là Kỷ Đại Ninh kiêu ngạo, cho dù có trở lại bao nhiêu lần vẫn thế, trong cái thôn lạc hậu này không có đường xi măng thì cô cũng sẽ không làm khó bản thân mình.

Trương Vĩnh Phong đang phát kẹo cho đám con nít trong thôn.

Đại Ninh ngước mắt lên nhìn sang một bên theo cảm tính, thì liền nhìn thấy vô số ánh nhìn kinh ngạc.

Cô nhìn thấy người giả dạng cô gái thôn quê “Kỷ Điềm”, còn có cả Triệu Dữ mười tám tuổi năm đó nữa. Đại Ninh kích động muốn lấy điện thoại chụp lại dáng vẻ nghèo nàn của bọn họ, nhưng cũng may cô nhớ bản thân mình đến đây để làm gì, cô liếc nhìn “Kỷ Điềm” mấy lần, rồi lại đổ dồn ánh nhìn lên người Triệu Dữ.

“Bọn họ tên gì?” Cô hỏi trưởng thôn.

Trưởng thôn khép hờ mắt nhìn sang nói: “Đứa con gái chính là bé Điềm nhà bà góa Đỗ, còn đứa con trai chính là Cún con nhà họ Triệu, tên là…”

Lý Tráng nghe vậy liền nhanh nhảu nói: “Bố à, là Triệu Dữ.”

“Ờ ờ đúng rồi, Triệu Dữ.”

Phụt!

Bé Điềm! Cún con? Cún con hả?

Cho dù sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng người trong núi cảm thấy đặt tên xấu cho dễ nuôi, nhưng mà Đại Ninh cũng không thể nào ngờ rằng Triệu Dữ mấy năm sau quơ tay tạo gió hất tay làm mưa lại có thể chịu nổi cục tức này.

Trong lòng Đại Ninh vô cùng buồn cười, nhưng cô ráng nhịn không nhìn “Cún con” nữa, cô chỉ huy đám người Trương Vĩnh Phong chuyển đồ giúp mình.

Trong cánh đồng Triệu Dữ vẫn luôn đứng thẳng người, anh ta hiểu rõ, người này mới chính là cô cả mà cả thôn luyên thuyên bàn tán mấy hôm nay.

Cô gái trẻ xinh đẹp sắc sảo, chỉ đứng từ xa liếc nhìn anh ta một cái rồi lại không nhìn nữa.

Triệu Dữ nhìn cái váy xinh đẹp của cô, rồi lại cúi đầu nhìn đôi chân lấm lem bùn lầy của mình.

Bụng kêu mấy tiếng thúc giục anh ta, Triệu Dữ không nhìn nữa, tiếp tục làm việc.

Đỗ Điềm đứng bên bờ ruộng, tay cô ta từ từ nắm chặt tà váy, không biết vì sao, trong lòng cô ta thấy không thoải mái lắm.



Đại Ninh đã sớm biết điều kiện trong ngọn núi nghèo này rất tệ, nhưng lại không ngờ lại tệ đến thế.

Sau khi tham quan ngôi nhà “tốt nhất” trong thôn, khuôn mặt cô nhăn nhó, không thấy vui chút nào.

Trưởng thôn của thôn Hạnh Hoa tên là Lý Ái Quốc, nhà ông ta có ngôi nhà mái bằng hai tầng duy nhất trong thôn, hai năm trước vừa xây xong, định dùng để khi con trai lớn Lý Tráng cưới vợ thì dùng đến.

Người dưới quê không nỡ ở trong ngôi nhà “đẹp” này, nhưng theo Đại Ninh thấy, ngôi nhà này chẳng có gì tốt cả, còn không sánh kịp với nhà vệ sinh trong biệt thự của nhà họ Kỷ nữa.

Dù sàn nhà thấm nước đã được trải thảm, giường ngủ và rèm cửa cũng đã được thay, nhưng Đại Ninh hít lỗ mũi, chán ghét nói: “Mùi gì đây, hôi quá đi.”

Trương Vĩnh Phong bất lực nói: “Cô cả, người dưới quê nuôi lợn…”

Đại Ninh mở to cửa sổ, quả nhiên nhìn ra phía sân sau của nhà trưởng thôn có mấy con lợn lớn và hàng chục chú lợn con đang uốn éo phía trong hàng rào.

Cho dù là kiếp trước chết thảm, nhưng Đại Ninh cũng chưa nhìn thấy con lợn sống ngoài đời thực bao giờ.

Chúng nó chính là “báu vật” trong nhà trưởng thôn, Đại Ninh hít gió, mùi đó lại bay sang khiến người ta không chịu nổi còn hơn cả việc nhìn thấy rắn dữ thú dữ nữa.

Hai mắt mèo của cô mở to, rất lâu cũng không nói được gì.

Chú Tiền thấy có chút buồn cười, ông ta nói: “Cô cả, cô không nên đến những nơi thế này, nhà trưởng thôn có điều kiện tốt nhất rồi đó, nếu như cô thấy hối hận, vậy thì giờ chúng ta quay về đi.”

“Không được, không quay về.” Đại Ninh đóng cửa lại: “Tối tí nữa con sẽ đi hỏi thăm, xem có nhà nào không nuôi lợn không.”

Chú Tiền cũng hết cách với cô tiểu ma đầu này, ông ta gật đầu nói: “Cô cả có đói hay không, tôi cho người đi làm cơm.”

“Mau đi đi, mau đi đi.” Đại Ninh ngả lưng trên chiếc giường bản thân mang đến, dùng vỏ gối chụp hai tai mình lại, chán ghét cuộc sống vô cùng.

Tiếng lợn bên ngoài kêu thảm thiết.

Cô nhất định phải đổi nhà mới được!

Lúc ăn cơm trưa, người đi ngang nhà Lý Ái Quốc đều vô cùng tò mò.

“Trưởng thôn, nhà ông ăn cái gì thế? Thơm quá vậy.”

Lý Ái Quốc bưng chén cơm nấu bằng gạo nếp khô ngồi trên thềm cửa, nghe vậy cũng nhìn vào trong, mùi hương mê hoặc người khác như thế, Lý Ái Quốc hít một hơi rồi nuốt nước bọt: “Đám người cô Kỷ đang ăn cơm, tôi không biết.”

Nhà họ Lý thấy cô Kỷ có khí thế như thế, nói là hoàng đế xuất cung du hành cũng không có gì là quá.

Cô dẫn theo một người quản gia, bốn người đầu bếp, bốn người vệ sĩ, lúc đầu còn có tám người khiêng đồ nữa, bây giờ mấy người đó đã đi rồi. Đầu bếp trong thành phố nấu ăn thơm quá đi! Cũng không biết cô cả ăn món ngon gì, Lý Ái Quốc vừa nghĩ lại nhìn đám gạo nếp khô trong bát thấy trở nên vô vị.

Bé Hai thì lại vô cùng thèm, cứ ngước nhìn qua, nhưng nó lại nhát gan, không dám đi qua.

Trương Vĩnh Phong đi ra nói: “Bạn nhỏ qua đây cùng ăn cơm nào.”

Bé Hai lại nhìn sang mẹ của nó, mẹ của nó liên tiếp vẫy tay nói: “Thôi vậy, Bé Hai nó không hiểu chuyện, lỡ như chọc giận đến cô Kỷ…”

Trương Vĩnh Phong mỉm cười để lộ hàm răng trắng tươi: “Không sao đâu, cô cả có chuyện muốn hỏi.”

Lý Bé Hai bước vào cùng với Trương Vĩnh Phong, nó ngồi lên ghế, ánh nhìn của nó đều đã bị đồ ăn trên bàn thu hút. Lý Bé Hai nhỏ nhắn căn bản không có cách nào rời mắt, nhà nó ăn tết còn không có nhiều món ăn thế này nữa!

Không nói đến mấy đĩa thịt với trái cây ở chỗ xa, những món ăn được bày ra trước mặt đứa bé gái là súp trứng hoa quế, có màu vàng, mùi hương ngọt lịm, dùng trứng gà, bột mì, đường và nước khuấy đều với nhau.

Đại Ninh nói: “Đừng nhìn nữa, ăn đi!”

Lý Bé Hai cũng không nhịn nổi nữa, nó dùng đũa gắp một cái rồi cho vào miệng. Miệng của nó phồng lên, thái độ vô cùng kỳ lạ, sau đó thì trở nên ngạc nhiên.

Đại Ninh thấy vậy thì vui lắm.

Cô đợi cho đứa bé nhỏ ăn được nhiều rồi lên tiếng hỏi nó: “Em gái à, trong thôn của em, nhà nào không có nuôi lợn vậy?”

Chú Tiền không ngờ cô cả vẫn còn nhớ đến chuyện này, khóc cười không xong.

Mắt của Lý Bé Hai trở nên đờ đẫn, nó không hiểu sao cô cả lại hỏi chuyện này, nó nói: “Nhà ai cũng nuôi lợn cả.”

Nhưng rất nhanh sau đó, như thể nó nhớ ra được điều gì vậy .

“Nhà của anh Cún không có nuôi lợn, hai năm trước nhà anh ấy bán lợn để khám bệnh cho bố anh ấy rồi, bây giờ chuồng lợn vẫn để trống ấy, anh Bình phải đi học, không ai cắt cỏ cho lợn cả.”

Đại Ninh chống cằm, cô nghe có chút quen tai: “Anh Cún của em tên là…”

Miệng của Lý Bé Hai còn dính cơm nó nói: “Anh Cún tên là Triệu Dữ.”

Đại Ninh: …

Cô nhìn cả căn phòng đầy ắp người, nếu như không phải cô đã biết nam chính nữ chính là ai, có lẽ cô không biết có ngày họ đổi đời ấy. Suy cho cùng lần này cô đến đây để phá hoại tình duyên của người khác, vẫn nên nhắm vào điều này sẽ tốt hơn.

Vì để tránh xa mấy con lợn trong thôn, Đại Ninh chịu đau nói: “Chú Tiền, con muốn đến nhà họ Triệu ở.”

Chú Tiền thấy rất nhức đầu.

~

Triệu Dữ đặt cái lưỡi hái xuống, rồi lại đứng trong sân dội sạch bùn đất trong chân mình đi, lúc này anh ta mới tiến vào trong nhà.

Trong nhà, một đứa bé gái tên Triệu An An đang bày biện chén đũa.

Tuy rằng nó mới có sáu tuổi nhưng lại rất gầy, cứ như một con khỉ nhỏ vậy, chứ không hề mũm mĩm dễ thương như mấy đứa bé gái nhỏ khác, bình thường mấy con gà trong nhà đều do nó cho ăn cả, Triệu Dữ sờ đầu em gái mình hỏi: “An An à, bố mẹ ăn cơm chưa?”

Triệu An An nói: “Anh cả anh về rồi hả, bọn em vẫn đang đợi anh nè, anh hai vẫn đang đút cho bố mẹ ăn đó.”

Tuy nó còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện.

“Anh cả anh mau ngồi đi, để em đi gọi anh hai.”

Triệu Dữ nói: “Để anh đi.”

Anh ta đi vào trong phòng bố mẹ, cả không gian tràn ngập mùi thuốc, lại còn có mùi rất khó ngửi nữa. Trong tấm chăn cũ là một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông nằm yên, mắt miệng bị lệch, người đàn bà sức tàn tựa mình vào đầu giường.

Nghèo khó và bạo bệnh khiến bọn họ trông già đi trước tuổi.

Một cậu trai trẻ đang ngồi bên giường đút cơm cho bọn họ.

Triệu Dữ nói: “Tiểu Bình, để anh làm cho.”

Năm nay Triệu Bình mười hai tuổi, thấy anh mình về rồi nên nó rất vui: “Anh à không cần đâu, em đút xong rồi.”

Nói xong nó đưa chén cho Triệu Dữ nhìn, quả nhiên đã sạch rồi.

Mẹ Triệu hỏi thăm: “Có mệt không con?”

Triệu Dữ nhếch môi: “Không mệt đâu mẹ.”

Mẹ Triệu thấy vô cùng có lỗi, già trẻ lớn bé trong ngôi nhà này đều biến thành gánh nặng trên người Triệu Dữ, đè nặng đôi vai một người trai tráng trưởng thành.

Bà ta không kiềm được nước mắt và sự đau lòng nói: “Con với em trai em gái đi ăn đi.”

Triệu Dữ đồng ý, lấy cái bát bên cạnh rồi cùng đi ra ngoài với Triệu Bình.

Ba anh em ngồi trên bàn cơm.

Trên bàn chỉ có ba chén cơm khô và một đĩa mù tạt.

Lúc ăn cơm im lặng, Triệu Bình đột nhiên lại cất tiếng nói: “Anh, em nghe nói trong thôn có người giúp cô cả chuyển đồ, được tới ba triệu sáu trăm nghìn lận đó!”

Triệu Dữ ngưng đũa lại, ngẩng đầu nhìn nó.

Triệu Bình nói: “Em giờ mười hai tuổi rồi, có sức rồi, em cũng muốn đi thử xem sao.”

Triệu Dữ lắc đầu, giọng nói bình tĩnh: “Không được.”

Mặt Triệu Bình đỏ bừng lên, cuối cùng cũng không dám cãi lại lời anh mình, nên nó không nói gì thêm. Triệu Dữ nhìn sang em gái nhỏ của mình: “An An, canh chừng anh hai của em, không được để nó đi.”

Triệu An An gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Dữ lại đi ra đồng, một mình anh ta đảm bảo cho miệng ăn năm người, chuyện may mắn duy nhất chính là thu hoạch năm nay cũng không tệ lắm.

Triệu An An cho gà ăn trong vườn.

Triệu Bình nhìn đứa em gái nhỏ rồi thong thả bước ra ngoài.

Triệu An An hét lớn nói: “Anh hai!”

Triệu Bình nói: “An An à em nhỏ tiếng chút đi! Đừng để anh cả biết nhé, anh chỉ đi xem chút thôi.”

Nó lôi em gái sang, dụ dỗ nói: “Em có muốn anh cả không cần phải mệt thế nữa không?”

Triệu An An gật đầu.

“Anh hai đi giúp cô cả chuyển đồ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi. Đợi khi anh hai kiếm được tiền, anh cả sẽ không cần phải mệt thế nữa, trên tay anh cả chảy máu, em có thấy khó chịu hay không?”

Triệu An An bắt đầu do dự.

“Như vậy đi, em chăm sóc bố mẹ nhé.” Triệu Bình chạy đi nhanh như một làn khói.

~

Buổi chiều tin đồn lan xa, ai cũng biết cô cả ra tay rộng rãi cả.

Vậy còn không đi thì sẽ vô cùng hối hận, nghe nói cô cả vẫn còn hành lý ngoài núi nữa, muốn giành được thì phải đi.

Đại Ninh cắn hạt dưa, đứng trên tầng hai nhìn xuống.

Trong đám người, có một chàng trai trẻ độ chừng mười một mười hai tuổi, cơ bắp và bắp chân của nó rất nhỏ, mà nó cũng lùn, nó ôm lấy đồ của Đại Ninh, đi lại khó khăn trong đám người đó.

Đại Ninh biết nó.

Nếu như không lầm, thì nó chính là em trai của Triệu Dữ, tên là Triệu Bình. Bây giờ Triệu Bình vừa đen vừa gầy, trông hệt như một người dân gặp nạn vậy, thua xa lúc cùng tỏa sáng với Triệu Dữ vào mấy năm sau.

Cô không thích nhà họ Triệu, bởi vậy thấy thế cô cũng không thấy đáng thương.

Triệu Bình mười hai tuổi bước đi loạng choạng, Đại Ninh xem một hồi thì thấy chóng mặt, không ngờ giây tiếp theo, Triệu Bình lại ngã lăn ra đất.

Trong hộp vang lên tiếng lốp cốp lốp cốp.

Lúc đó Triệu Bình ngây người ra, trong phút chốc sắc mặt nó chuyển sang màu trắng bệch.

Nó biết đồ nó mang càng nặng thì sẽ kiếm được càng nhiều tiền. Cậu trai trẻ tham nhiều nhưng trong hộp toàn là đồ sứ, hễ ngã là sẽ vỡ hết.

Sự cố này khiến tất cả mọi người đều sững lại.

Trưởng thôn có chút thất thố nhìn sang Đại Ninh, ông ta sợ cô cả sẽ nổi giận.

Chú Tiền cau mày, nhỏ tiếng nói: “Cô cả, cô coi…” Chú Tiền là người mềm lòng, trong lòng ông ta nghĩ đây chỉ là một đứa trẻ nhà nghèo, ông ta còn chưa nói gì thì sắc mặt của đứa bé đã trở nên trắng bệch rồi. Chén sứ cũng không đáng bao nhiêu tiền, chi bằng thôi đi vậy.

Đại Ninh trừng mắt: “Để nó đền.”

Cô trang điểm xinh đẹp, nói chuyện cứ hệt như một ma nữ không có trái tim vậy: “Ai bảo nó không cẩn thận.”

Vốn dĩ cô đến đây đâu phải là để công kích Triệu Dữ, hành nhà họ Triệu chút thì đã sao nào.

“Chú Tiền, tính kĩ nợ đi, không được thiếu một cắc nào.”

Vẻ mặt Triệu Bình trắng bệch, nó sắp sốt ruột đến bật khóc rồi. Nó không nên cãi lời anh hai đến đây chuyển đồ, bây giờ còn chưa kiếm được tiền, còn bị dính họa lớn nữa.

Bác Lưu chạy đến thở hồng hộc, gọi Triệu Dữ đang làm việc trong cánh đồng: “Mau chạy qua đi! Em trai con gây ra họa lớn rồi!”

Triệu Dữ nghe thấy vậy thì liền đi ra khỏi đồng, gấp đến không kịp mang giày, nhanh chóng đi đến nhà trưởng thôn.