Chương 42: Ngộ Độc Thực Phẩm (2)

Editor: Mộc An Chi

Khương Khê đi vào cầm dược liệu hệ thống đã chuẩn bị sẵn, nấu thuốc trước, thời gian quá gấp, may thay dược liệu đã được hệ thống xử lý tốt, hôm nay nhiều khách, bếp lò trong phòng bếp vẫn chưa tắt, lúc này có thể trực tiếp dùng luôn.

Loại chuyện nấu thuốc này, cô đã làm rất nhiều lần, vừa hay Bùi gia cũng có ấm sắc thuốc, hết thảy đều rất thuận tiện.

Thêm nước, thêm thuốc, Khương Khê không cần đứng đó canh chừng, cho nên cô đi làm chút nước muối, chờ người phụ nữ nôn xong, lại đút nước muối.

Nôn mửa nghiêm trọng như vậy, phỏng chừng đã bị mất nước.

Bên này uống hết chén nước, sắc mặt người phụ nữ tốt hơn chút, không còn tử khí nặng nề như trước, nhưng vẫn hữu khí vô lực nằm trong ngực người đàn ông, ánh mắt như mở như nhắm, người đàn ông nhìn chị, trong lòng còn sợ hãi ôm vợ, nghẹn ngào nói: "Dọa chết anh rồi, Ái Mai, sao em lại nôn đáng sợ đến thế?”

Người phụ nữ được gọi là Ái Mai không có sức nói chuyện, mà có vẻ cũng không muốn nói chuyện, im lặng nhắm mắt.

Hai bà cụ giằng co nãy giờ thuận thế tách ra, nương Hỉ Sinh chạy nhanh tới, nhìn sắc mặt con dâu chuyển biến tốt đẹp, tiếc nuối không thể tống tiền, ngoài miệng ghét bỏ nói: "Ái Mai đó giờ luôn ham ăn biếng làm, không chừng ăn vụng thứ gì, kết quả ăn xong lại xảy ra chuyện không may, lo lắng làm cái gì? Không dễ chết vậy đâu.”

“Cái bà này!” Mẹ Bùi lẩm bẩm mấy tiếng, chuyện đã đến nước này, cũng không thể đuổi bọn họ đi giữa chừng, đành phải đen mặt đi qua hỗ trợ nhìn lửa.

Khương Khê tức giận nói: "Chắc là ăn tôm hư cá thối gì đó dẫn đến ngộ độc thực phẩm, không nghiêm trọng lắm, nhưng do thân thể cô ấy quá yếu nên mới có phản ứng lớn như vậy, các người có từng ăn những thứ đó không?”

Cô vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông cứng đờ, nhìn mẹ hắn, không lên tiếng.

Nương Hỉ Sinh khoát tay áo: "Nào có cái gì hư thối? Chút cá mà thôi, ăn vào có thể làm sao chứ?”



Lại nghe Lý Ái Mai yếu ớt nói: "Tôi ăn cá thừa từ ngày hôm qua, nương muốn cho Hỉ Sinh ăn, Hỉ Sinh không ăn, bị hỏng mất, nương lại đem cho tôi ăn.”

Đang giữa trời hè nóng nực này, cá thừa từ ngày hôm qua để đến ngày hôm sau, còn có thể không hỏng sao?

Khương Khê nhìn cô một cái, dặn dò: "Sau này không thể ăn đồ để cách đêm.”

Hốc mắt Lý Ái Mai nóng lên, vừa mới bổ sung chút nước, nước mắt ào ào chảy ra từ khóe mắt, bộ dáng muốn nói lại không dám nói.

Người đàn ông ôm cô cũng cúi đầu khóc thút thít, lẩm bẩm nói: "Là tôi không tốt, đều do tôi..."

Là hắn ta muốn cho vợ có thể ăn thêm vài miếng, cho nên mới nói không muốn ăn, kết quả nương không chịu, song phương giằng co mãi đến tận ngày hôm sau bị hư thối, nương hắn ta luyến tiếc để hắn ta ăn, lại không muốn lãng phí, mới cho vợ hắn ta, kết quả ăn xong đã xảy ra chuyện.

Nương Hỉ Sinh không muốn thấy con trai có bộ dạng này, chống nạnh rống: "Tiền đồ đâu? Không phải chỉ bị chút bệnh nhẹ sao? Bây giờ không phải đã khỏi rồi sao? Có đến nỗi nào không? Đồ vô dụng!”

Bà ta mất hứng, hùng hổ thúc giục: "Được rồi, đồ hèn nhát, vợ anh đã khỏe rồi, để cô ta ở đây một mình đi, anh theo tôi trở về làm việc, còn vắng mặt nữa sẽ bị trừ công điểm!”

Tiếng khóc của người đàn ông ngừng lại, thả người phụ nữ xuống, ôm vợ đến ngồi trên ghế bên cạnh, cúi thấp đầu rời đi.

Mẹ Bùi đi ra từ phòng bếp, thấy người đáng ghét kia biến mất, sắc mặt chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Bà mẹ chồng này, thật là nhẫn tâm mà! Coi con dâu không phải người! Con trai cũng là một kẻ yếu đuối, ngay cả vợ mình cũng không dám che chở, vừa nghe mẹ nói mấy câu đã chạy, Ái Mai gả cho loại người này, chỉ có hai chữ xui xẻo!”

Người phụ nữ ngồi trên ghế mềm như bông lần thứ hai lệ rơi đầy mặt, lại không dám khóc thành tiếng, cực kỳ chật vật.