Chương 26: (26) Lãnh khốc phu quân × Nuông chiều nương tử

Trong giọng nói tràn ngập ủy khuất, dường như thật sự bị Tô Nhan làm cho thương tâm.Tô Nhan có chút buồn cười nói:

"Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại cùng ăn sao?"

Triệu Dật liên tục xua tay:

"Nếu ta dám ở lại đây, Phong Kỳ sẽ đánh chết ta! Ta đi trước, ngày khác lại đến thăm."

Nói xong liền nhanh chóng mà đi.

Nhưng trong lòng chua xót, chỉ có mình hắn biết thôi, Triệu Dật cũng không thật sự sợ Phong Kỳ, mà là sợ thanh danh của cô, cô là một nữ tử tốt đẹp , hắn không đành lòng để cô bị bêu xấu. Cứ như vậy đi!

Từ hôm đó trở đi, Triệu Dật không tới phủ tướng quân nữa, Tô Nhan kinh ngạc một chút, sau đó liền đem chuyện này quên lãng.Bởi vì Phong Kỳ đã sắp trở lại, trong lòng cô có chút loạn.

Một ngày nọ, cô cùng Đồng Đồng vẽ tranh, liền nghe người hầu trong phủ vui mừng báo:

"Tướng quân đã trở lại!"

Tay cầm bút vẽ dừng lại, Phong Kỳ đã trở lại, có bị thương hay không?

Cô nhanh chóng đứng lên, muốn đi ra xem, liền thấy bóng người từ cửa chạy đến, giống gió xoáy đem cô cuốn vào trong lòng ngực, giọng khàn khàn nói:

"A Nhan, ta đã trở về!"

Tô Nhan nghe âm thanh của hắn, bất tri bất giác nước mắt tuôn trào. Phong Kỳ nhẹ nhàng lau đi nước mắt, sung sướиɠ nói:

"A Nhan cũng nhớ ta, có phải không?"

Vừa nói, vừa lấy cây trâm kia ra, cắm trên đầu cô:

"Hiện tại, vật về với chủ."

Đồng Đồng thấy hai người đem mình cho ra rìa , không khỏi oán giận nói:

"Cha vừa trở về chỉ ôm mẫu thân, cũng không thèm để ý tới Đồng Đồng, nhất định là không thích Đồng Đồng!"

Nghe xong lời này, vẻ mặt Tô Nhan hiện lên một tia xấu hổ, Phong Kỳ dù sao cũng là người trải qua sóng to gió lớn, vẻ mặt ổn định hơn cô nhiều .Phong Kỳ thưởng thức biểu cảm bối rối trên mặt Tô Nhan , sau đó ngồi xổm xuống bế Đồng Đồng lên, đột nhiên nhớ tới chuyện Tô Nhan hôn vào má Đồng Đồng , kết quả đem con bé dọa khóc, hắn cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà hôn lên mặt Đồng Đồng một cái.....

"Phụ thân sao người lại học mẫu thân hôn vào mặt Đồng Đồng?"

Đồng Đồng khó hiểu nói, trước kia cha chưa bao giờ làm như vậy, khẳng định là bị mẹ ảnh hưởng!

Lần này, dù là da mặt Phong Kỳ dày, cũng có chút nóng. Hơn nữa Tô Nhan còn ở một bên buồn cười mà nhìn mình..... Hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng.

"Ta phải tiến cung phục mệnh, tối nay lại chơi cùng các ngươi."

Nói xong, sau đó thả Đồng Đồng ra, lập tức ra cửa.

Tô Nhan nghe câu hắn nói, trong lòng rối loạn một chút. Hắn hồi kinh chuyện đầu tiên làm là tới gặp mình, thậm chí còn chưa kịp chạy tới Hoàng Thượng phục lệnh!

Bên ngoài phủ tướng quân, một đội ngũ chỉnh tề sắp hàng chờ, vừa nhìn thôi thì đã biết là một tổ quân đội có huấn luyện. Chỉ là ở phía trước đội ngũ xuất hiện một nữ nhân xinh xắn , đó là một nữ tử đang khoát lên mình chiếc váy sam màu vàng, dung mạo thanh tú, khí chất thanh nhã như bông hoa cúc, mặc dù là ăn mặc bình thường nhưng cũng không thể che dấu được phong thái, ngược lại càng làm cô thêm xuất trần.

(*Xuất trần:Vượt ra ngoài thế tục)

Ánh mắt cô ta khóa chặt cửa phủ tướng quân, thấy Phong Kỳ ra , khóe miệng hơi cong lên, cười hỏi:

"Tướng quân vừa rồi là đi gặp Phong tiểu thư sao, không ngờ tới tướng quân không chỉ là người dũng cảm vì dân, mà còn là một phụ thân tốt....."

Phong Kỳ cau mày, hắn vừa rồi vội vã trở về để ôm ấp người yêu, mà quên cô ta cũng theo quân tới đây.

Hắn không trả lời câu hỏi, mà là nói với phó tướng của mình:

"Phó cô nương là khách quý, sao có thể để Phó cô nương cùng các ngươi chờ ngoài phủ, còn không mau mang Phó cô nương đi nghỉ ngơi."

Nói xong nhìn Phó Cẩm Nhiên, nắm chặt bàn tay mà đánh ngựa chạy về hoàng cung.

Phó Cẩm Nhiên có chút thất vọng, hắn vẫn đối với cô khách khí như vậy, xa cách như vậy, bất quá, nhưng cũng vì nguyên nhân này mà cô thích hắn, nếu như hắn dễ dàng yêu cô , vậy thì hắn cũng không phải là tướng quân mặt lạnh trên chiến trường trong mắt cô !