Chương 15: Ảnh đế là một người khống chân

Edit: Đậu Xanh

Chử Nguyệt Văn đối xử với Điểm Tửu rất chu đáo, tỉ mỉ, từ thiên kim tiểu thư Chử gia trở thành bảo mẫu toàn thời gian.

Có thể nói vì Điềm Tửu mà làm hết chức trách của người mẹ tốt.

Những lời dặn dò của cô ấy, Điềm Tửu ghi tạc trong lòng, không thể khoả thân trước mặt người khác đặc biệt là đàn ông.

Lúc Chử Nguyệt Văn nói những lời này, Điềm Tửu liên tục gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn đó làʍ t̠ìиɦ yêu của Chử Nguyệt Văn với cô càng thêm lớn hơn.

Chị Nam không phải đàn ông vì thế có thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lúc đứng trước mặt, cha nuôi là kim chủ cũng không phải đàn ông khác cho nên xem cô khoả thân thì có gì không đúng.

Điềm Tửu cắn ngón tay, trong lòng nghĩ như vậy.

là một bộ phim cảnh sát IP lớn kể về cuộc chiến đấu giữa một viên cảnh sát tinh anh tên là Đường Phi với bọn xã hội đen, tuyến chính xoay quanh mối tình giữa Đường Phi và cô tiểu thư hắc đạo Lục Uyển.

Điềm Tửu nhận vai nữ 3, cũng chính là cô em gái mắc chứng bệnh tử kỷ của Đường Phi, Đường Đường.

Người nhận vai Đường Phi đó là quán quân liên tục nhận ba giải ảnh đế, Lục Tầm Chu; còn lại Lâm Hoài Nhu đóng vai Lục Uyển.

"Nghe nói nữ số 3 được đặc cách vào?"

"Không biết là con chim hoàng yến của vị đại ca nào."

"Hi vọng không phải một bình hoa di động là được."

Người phụ trách cùng nhϊếp ảnh gia nói chuyện với nhau, giọng điệu có vẻ rất khinh thường.

"Đi, tới phía trước, nhìn xem." Hai người đàn ông đi cùng với Điềm Tửu chen về phía trước.

Điềm Tửu làm theo những lời dặn dò của Chử Nguyệt Văn, ngoan ngoãn cúi chào đạo diễn cùng nhân viên đoàn làm phim, còn cố ý đến rất sớm.

Nhìn cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn còn cười ngọt ngào với mình, trái tim những người đàn ông thô kệch trong sân mềm đến rối tinh rồi mù.

Ánh mắt sắc bén của vị đạo diễn râu quai nón nhu hoà không ít.

Mắt thấy Điềm Tửu ở đoàn làm phim được hoan nghênh, Lâm Hoài Nhu cảnh giác nhìn về phía cô.

"Ảnh đế đến rồi." Có người hét lên.

Lục Tầm Chu bước tới địa điểm được người đại diện cùng trợ lý vây quanh.

Điềm Tửu tò mò nhìn qua, nhìn thấy một mỹ nam khuôn mặt vô cùng dịu dàng.

Ánh mắt Lục Tầm Chu ôn hoà, mũi cao thẳng, môi luôn mang theo nụ cười, làm cho lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.

Cảm giác được ánh mắt Điềm Tửu nhìn đến, anh nghiêng đầu nhìn qua, thấy đó là một cô gái nhỏ xinh đẹp, anh khẽ cười.

Ánh mắt dừng lại ở hai chân thẳng tắp bạch oánh của Điềm Tửu, dừng một lúc rồi dời xuống bàn chân nhỏ đáng yêu.

Để phù hợp với tính cách, Chử Nguyệt Văn cố ý chọn cho cô một bộ váy công chúa màu trắng, dưới chân là đôi giày xăng đan, để lộ ngón chân nõn nà.

Lục Tầm Chu bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, hầu kết lại nhịn không được lăn lộn trên dưới vài cái, kìm nén ý muốn ôm cặp chân nhỏ vào lòng xuống.

Không ai biết anh là một người khống chân, yêu thích đặc biệt với chân.

Trong lúc bàn luận về cốt truyện, anh cẩn thận hướng dẫn cách diễn cho Điềm Tửu nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng tự nhiên nhìn xuống ngón chân trắng nõn của cô.

Điềm Tửu khó thể tưởng tượng được, người đàn ông dịu dàng mới lần đầu tiên gặp mặt mà trong đầu toàn là ý nghĩ dùng côn ŧᏂịŧ của mình cọ xát vào cặp chân ngọc kia.

"Cảm ơn chú... anh." Điềm Tửu chớp chớp mắt, lễ phép nói lời cảm ơn.

Văn Văn từng nói khi gặp người trong đoàn phim, 30 tuổi trở lên thì gọi là chú, 30 tuổi trở xuống gọi là anh.

Nhưng cô nghĩ răng trong kịch bản, đối phương đóng vai là anh trai mình, cho nên lập tức sửa lại lời nói.

Lục Tầm Chu ôn hoà cười:"Không sao, lúc bình thường gọi tôi là chú cũng được."

Anh hơn cô 11 tuổi, gọi bằng chú có gì không đúng.

"Nhưng mà ở trong phim thì cần phải gọi là anh." Anh lại nói.

Điềm Tửu nghiêm túc gật đầu.

Thấy dây dày xăng đan của Điềm Tửu cột lỏng, ánh mắt anh sáng ngời.

"Dây giày của Đường Đường bị lỏng, anh trai giúp em cột lại." Đây là một câu thoại trong kịch bản, anh nói rất tự nhiên giống như lúc diễn cùng Điềm Tửu.

Vì vậy những người khác không cảm thấy có gì không ổn.

Anh ngồi xổm xuống, bàn tay giống như vô tình chạm qua ngón chân Điềm Tửu, xúc cảm mềm mịn làm làm trái tim anh kích động.

Quả nhiên, tốt đẹp giống như trong tưởng tượng, anh mắt anh tối sầm lại.