Chương 4: Áy náy.

Trì Sương nghe thấy lời này thì nhíu chặt mày lại: “Chị, vừa rồi em không có nói đùa, đó là kẻ thù của em.”

Chị họ vẫn phấn khích nhảy nhót không thôi, nắm tay cô nói: “Kẻ thù gì chứ, Sương Sương à, không thể nói như vậy đâu. Chị thấy người ta cũng rất thành khẩn, hơn nữa còn là bạn của Lương Tiềm, chắc chắn cậu ấy còn đau khổ hơn em.”

Phải đau khổ chứ!

Càng đau càng tốt, nhất là những tên giàu có chưa có xấu xa hoàn toàn. Ở xã hội hiện đại thì ân huệ còn đáng tiền hơn cả tiền, vậy thứ đáng tiền hơn cả ân huệ là gì?

Đó chính là sự áy náy.

Vẻ mặt Trì Sương không chút thay đổi: “Anh ta đau khổ quá thì có thể đi chết, chết sẽ không đau khổ nữa.”

Khóe miệng chị họ giật giật: “…”

Suýt nữa quên mất em họ nhà mình độc mồm độc miệng đến mức nào.

“Quan trọng là giờ đây nói chuyện này cũng vô ích.” Chị họ cố gắng khuyên giải: “Các tin tức ở xã hội hiện đại có rất nhiều anh hùng dám làm việc nghĩa mà bất chấp tính mạng, chẳng lẽ tất cả mọi người đều phải đi mắng người được cứu sao?”

“Cũng không phải không có.” Trì Sương bình tĩnh nói: “Trên mạng có rất nhiều người mắng chửi, thật ngại quá, trùng hợp em lại không phải người tốt đẹp gì.”

“Hơn nữa!” Cô lại nhìn về phía chị họ, đôi mắt trong veo: “Em không phải là quần chúng không liên quan đến chuyện này, em là bạn gái của Lương Tiềm. Vốn dĩ chúng em đã chuẩn bị đính hôn, dự định tới lễ tình nhân sang năm là sẽ đi đăng ký kết hôn, giờ đây anh ấy lại bởi vì cứu bạn mà chết. Phải, em biết không ai khống chế được chân của anh ấy, tất cả đều do anh ấy tự nguyện nhưng em có thể giận chó đánh mèo không? Em có thể mắng chửi, có thể giận không?”

Chị họ nghẹn họng.

Đột nhiên cô ấy cũng rất khó chịu, Sương Sương là niềm tự hào của gia đình bọn họ, Mỗi lần cô đóng phim truyền hình hoặc tiệc tối có cô xuất hiện thì cả nhà đều canh giữ trước tivi.

Hiện tại cô ấy vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt kích động của bố mẹ và ông bà ngoại. Nhìn xem! Sương Sương lại lên tivi đấy, Sương Sương là ngôi sao lớn!

Cô ấy cũng lấy làm kiêu hãnh.

Nghe ai nói xấu Sương Sương gì đó thì sẽ cãi vả với người ta một trận.

Thật ra, Sương Sương tìm được người bạn trai như Lương Tiềm, cô ấy cũng không hề thấy bất ngờ. Điều này quá bình thường, bình thường như thể hít thở vậy. Mấy bạn trai trước của Sương Sương có ai không phải là tinh anh trong nghề? Cho nên, lúc nghe thấy tin tức của Lương Tiềm, cả nhà bọn họ cũng đau lòng mấy ngày rồi sau đó cũng bình thường trở lại. Thứ nhất, người xảy ra chuyện không phải Sương Sương, mà là bạn trai của cô. Thứ hai, mặc dù bọn họ đều biết điều kiện của Lương Tiềm cực kỳ tốt nhưng Sương Sương cũng không kém mà!

Gặp phải chuyện này, cho dù là người thân nhất thì nỗi đau ấy có thể duy trì được bao lâu, không phải cuối cùng vẫn phải sống cuộc đời của mình sao?

Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Sương Sương, cô ấy mới ý thức được Sương Sương không chỉ mất đi một người bạn trai, mà còn mất đi một vị hôn phu chuẩn bị kết hôn.

“Chị, chị đừng nói nữa. Chị yên tâm đi, bây giờ em cũng chỉ dựa vào lợi nhuận của nhà hàng này thôi, có một số việc chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Trì Sương dừng lại một chút: “Về phần những thứ khác, đừng nghĩ nữa.”

Chị họ thở dài một hơi: “Được rồi.”

Hai chị em không nói gì.

Trì Sương cũng muốn tìm cho mình chút chuyện để làm, cô thật sự xem trọng nhà hàng này, nếu không thì vừa ra ngoài cô đã chẳng chạy đến đây ngay.

Lúc Mạnh Hoài Khiêm tới, chỉ thấy trong đại sảnh nhà hàng tràn ngập mùi, Trì Sương đang ra sức chuyển một chậu cây phát tài. Cô tiện tay dùng dây buộc tóc để buộc mái tóc dài lại, có mấy sợi tóc đang dán lên khuôn mặt trắng nõn, trông cô nhỏ bé nhưng sức lực lại không nhỏ.

Cơ thể nhanh hơn ý thức, anh đã nhanh chóng bước sang đó, không hề nhận ra trên đường đi đến giày da dính phải bụi bặm.

Anh cuộn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, trầm giọng nói: “Để tôi.”

Trì Sương quay đầu lại đối diện với anh, cũng không do dự mà thoải mái buông tay ra, bước chân đi sang phía bên cạnh, lạnh lùng nhìn anh chuyển cây xanh…

Kế tiếp, cũng không cần Trì Sương lên tiếng phân phó, Mạnh Hoài Khiêm cũng rất tự giác mà làm hết những việc có thể làm ở trong nhà hàng.

Chuyển cây xanh, chuyển ghế ăn, treo tranh.

Có thể nhận thấy anh chưa từng làm những việc này, động tác cũng không hề thành thạo.

Chị họ trợn mắt há hốc mồm.

Bộ đồ vest cao cấp đặt riêng của Mạnh Hoài Khiêm đã dính không ít bụi trắng, mấy lần cô ấy nhìn thấy chiếc đồng hồ của anh không cẩn thận đυ.ng vào góc bàn, khiến trái tim cô ấy cũng rỉ máu thay anh. Nếu cô ấy không nhìn lầm, nếu vị tổng giám đốc Mạnh có xuất thân bối cảnh khiến người ta tặc lưỡi này không có đeo hàng nhái cao cấp thì chiếc đồng hồ này phải có giá tám con số...

Sương Sương có thể lạnh lùng trừng mắt với tượng phật lớn này chứ cô ấy thì không. Nghĩ đến đây, cô ấy đi lên lầu, lấy bộ dụng cụ trà đắt tiền được đặt làm do trước đó Lương Tiềm tặng, lấy ly ra rửa đi rửa lại rồi pha ly trà, đưa đến trong tay Mạnh Hoài Khiêm ở dưới lầu, khách sáo nói: “Tổng giám đốc Mạnh, hoàn cảnh đơn sơ, cũng chưa kịp mua trà ngon. Cậu cứ uống tạm nhé, tiếp đón không được chu đáo rồi.”

Mạnh Hoài Khiêm không có nhận lấy ngay, mà nhìn Trì Sương đang ngồi cách đó không xa.

Tựa như cô gật đầu thì anh mới nhận lấy.

“Chưa chắc anh ta đã uống quen.”

Trì Sương không nhìn Mạnh Hoài Khiêm: “Chị, bọn họ không uống loại trà này.”

Chị họ sửng sốt nhưng Mạnh Hoài Khiêm đã nhận lấy ly trà. Rũ mắt xuống, chỉ thấy trên chiếc ly sứ trắng lại có một đóa sương hoa, màu sắc rất nhạt nhưng được làm vô cùng tinh tế.

“Cảm ơn.”

Anh uống một ngụm, lông mày cũng không nhíu lại, lịch sự khách sáo nói cảm ơn.

Chị họ nhìn anh rồi lại nhìn Trì Sương, được rồi, hai người này cô ấy đều không thể trêu vào.

“Hai người nói chuyện đi.” Cô ấy mỉm cười với Mạnh Hoài Khiêm, rồi nói với Trì Sương: “Sương Sương, chị đi lên sửa sang lại tài liệu. Nếu lát nữa tổng giám đốc Mạnh không bận thì nhớ giữ người ta lại ăn cơm.”

Nói tới đây, cô ấy còn nói: “Tổng giám đốc Mạnh, Sương Sương nhanh mồm nhanh miệng nhưng tính tình rất hiền lành. Con bé còn nhỏ nên mong cậu bao dung cho.”

Cô ấy có lòng muốn nháy mắt với Trì Sương, tốt xấu gì người ta cũng là Mạnh Hoài Khiêm của Áo Lãng, ít nhất cũng phải nể mặt một chút.

Nhưng nghĩ đến tính tình ương ngạnh của em họ nhà mình, lời nói lăn vài vòng trong miệng rồi vẫn nuốt xuống.

Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, giọng đều đều: “Cô khách sáo rồi.”

Sau khi chị họ lên lầu, Mạnh Hoài Khiêm đặt ly sang một bên. Chần chờ vài giây, bước chân vững chắc đi tới bên cạnh Trì Sương, vì không muốn kí©h thí©ɧ cảm xúc của cô nên anh cố ý giữ một chút khoảng cách với cô: “Nếu bên này cần người thì để tôi cho mấy người đến hỗ trợ nhé?”

“Không cần.”

Ánh mắt Trì Sương nhìn chằm chằm vào con cú mèo, con cáo và ếch trên màn hình điện thoại, cũng không nhìn anh lấy một cái.

Mạnh Hoài Khiêm ừ một tiếng, rồi rơi vào im lặng.

Anh không tiếp xúc với người khác giới ngoại trừ nơi làm ăn, chứ đừng nói đến việc giờ đây người đối diện với anh còn là Trì Sương.

Giống như ở trước mặt cô, anh nói gì cũng sai.

Trì Sương không chơi qua ải này, liếc mắt nhìn anh, tức giận hỏi: “Không phải nói tìm tôi có chuyện quan trọng cần thương lượng sao?”

Rõ ràng người này sẽ không quan tâm người khác, cũng sẽ không nói lời dễ nghe nhưng lại cứ muốn làm muối mặt mình, hết lần này đến lần khác xuất hiện ở trước mặt cô.

Đợi khi cô đồng ý gặp mặt, anh tới rồi lại im lìm không lên tiếng, bảo sao nhìn thấy anh mà không tức giận.

“Tôi nghe nói bốn tháng trước hợp đồng của cô với Tinh Khải đã đến hạn.” Mạnh Hoài Khiêm đắn đo nói: “Nhưng cô không gia hạn hợp đồng, cũng không ký hợp đồng với công ty khác, là có băn khoăn gì sao? Hay là có công ty nào cô muốn đến không?”

Trì Sương không ngờ anh tìm đến đây là để nói chuyện này, hơi ngạc nhiên: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”

Có liên quan gì đến anh sao?

Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh nhìn về phía cô: “Nếu cô có bất kỳ băn khoăn nào thì có thể nói với tôi, không hài lòng về hợp đồng hay những điều gì khác sao? Cô yên tâm, tôi sẽ tìm người đi nói chuyện. Cô có thể nói với tôi yêu cầu của cô, muốn ký công ty nào, muốn nhận được đãi ngộ gì cũng được hết.”

...... Tên thần kinh từ đâu đến vậy?

Trì Sương nhíu mày, nhìn anh một lượt: “Cho nên anh muốn giúp tôi đi nói chuyện?”

Thật sự dở khóc dở cười: “Tôi muốn ký với Triệu Vũ, có được đại ngộ của sao hạng A, có được không?”

Nói xong cô cũng cảm thấy buồn cười. Tự dưng người này nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cô, kết quả chạy tới nói chuyện hợp đồng với người đã rời khỏi giới giải trí như cô, còn khoác lác với cô rằng muốn đãi ngộ gì cũng được.

Mạnh Hoài Khiêm thật sự không thân với cô, cũng không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, nên nghiêm túc suy tính vấn đề này theo lời cô nói.

Ngay khi Trì Sương sắp lên tiếng nói “Đừng có làm mấy trò vớ vẩn nữa, phú bà đây đã nghỉ hưu rồi” thì anh lại nói với vẻ suy nghĩ, giọng điệu trịnh trọng giống như đây là một dự án lớn: “Có thể sẽ hơi khó, vì tôi không thể tùy tiện can thiệp vào việc sắp xếp của Triệu Vũ. Dù sao Triệu Vũ cũng không phải công ty của tôi, đây cũng không phải là ngành nghề tôi hiểu rõ, trong nội bộ lựa chọn như thế nào thì tôi thật sự không tiện nhúng tay vào.”

Trì Sương: “…”

Không phải, chẳng lẽ người này nghiêm túc sao?

“Nhưng mà.”

Anh giương mắt lên nhìn cô: “Có thể đầu tư cổ phần hoặc mở một công ty quản lý. Triệu Vũ là công ty giải trí lâu đời, diễn viên dưới trướng đều có lý lịch vững chắc, là tiền bối được người tôn kính trong giới các cô. Cho nên tôi nghiêng về vế sau hơn.”

Trì Sương: “?”

Có phải Mạnh Hoài Khiêm bị điên hay không? Có phải không?