Chương 12

Mẹ Hoắc ậm ừ: "Đúng vậy, nếu nó đoạt giải thì sao? Túi của nó vẫn không phải là mẫu mới nhất. Giải thưởng có thể đổi ra tiền được không? Lúc đó tôi hỏi nó như vậy, sắc mặt nó lập tức thay đổi hahahahaha."

Vô cùng xúc phạm.

Cha Hoắc và mẹ Hoắc là những ông bà lão ngốc nghếch, nhà giàu, ăn chơi trác táng điển hình , là một trong số những bia đỡ đạn.

Nghĩ tới chuyện sau này của Hoắc gia, Hoắc Tử có chút lo lắng. Sẽ không ổn nếu tiếp tục hoang phí một cách kiêu ngạo...

Hoắc Tử nhớ tới một chuyện khác, nói: "Bố, mẹ, con muốn giải trừ hôn ước với Sở Lâm Giang."

Cha Hoắc và mẹ Hoắc còn đang nhớ lại bữa tối hôm qua đều sửng sốt.

Họ biết con gái mình thích Sở Lâm Giang đến mức nào và việc đính hôn đã rất khó khăn để thương lượng được.

Lời này chỉ có thể được nói ra nếu con bé bị kí©h thí©ɧ hoặc mất trí.

Phản ứng đầu tiên của mẹ Hoắc là: "Tiểu Tử, con thấy khó chịu ở đâu à?"

Hoắc Tử lắc đầu.

"Tiểu Tử, đừng nản chí, tiểu tử Sở gia kia sẽ thấy con tài giỏi như thế nào, chúng ta sẽ giúp con đạt được bất cứ thứ gì mà con muốn!" Cha Hoắc nói.

Hoắc Tử: “Mẹ, con nghiêm túc đấy."

Không phải con gái bà chưa từng nói những câu như “Con không thích Sở Lâm Giang nữa", mà đó đều là những lời tức giận, chớp mắt cô vẫn lại thích anh ta như vậy. Họ đã quen với điều đó.

Cha Hoắc an ủi cô: "Con gái, đừng tức giận, đừng tức giận, điều đó không tốt cho sức khỏe của con."

Hoắc Tử: “....”

Sáng nay, e là không thể nói rõ được.

Cô phải cho cha mẹ thấy quyết tâm của mình.

—----

Tối hôm qua trời mưa một chút. Hôm nay, thời tiết cũng tốt và không khí trong lành hơn.

Khi Hạ Sơ Nguyên đến lớp và nhìn thấy Hoắc Tử, hắn ta có chút khó chịu khi có bạn cùng bàn. hắn hơi trầm giọng chào hỏi bạn cùng bàn mới: “Chào buổi sáng."

Hoắc Tử đang đọc sách ngẩng đầu lên nói: “Chào buổi sáng, cậu bị cảm à?” Giọng nói của cậu ấy có gì đó không ổn…..

Nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Tử, Hạ Sở Nguyên trong lòng gào thét một tiếng.

Như thế nào! Như vậy! Đẹp! !

Sáng nay, nhiều học sinh cũng có phản ứng giống anh.

Hoắc Tử hiển nhiên không thay đổi nhiều, nhưng hắn tựa hồ cũng thấy sự khác biệt của cô. Các đường nét trên khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng có vẻ tinh tế hơn, đôi mắt to trong suốt, cơ thể có nét gầy gò và mong manh tự nhiên, như một viên pha lê vô tình chạm vào là có thể vỡ.

Trong phòng rất nhiều bạn học đều yên lặng nhìn Hoắc Tử, trong đó có một số người chơi rất thân với Sở Lâm Giang.

“Anh Sở, hôm nay Hoắc Tử trông khác lắm!"

“Có vẻ như không còn cảm thấy khó chịu nữa."