Chương 13

Sở Lâm Giang liếc nhìn Hoắc Tử, tức thì một khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp hơn trước đập vào mắt hắn.

Cô ấy đúng là đang giở trò.

Đầu tiên, cô đổi chỗ ngồi nhầm khiến hắn mất đi cảm giác quen thuộc với việc ở bên cô, sau đó còn trang điểm xinh đẹp làm hắn chú ý đến.

Đúng là thủ đoạn của một cô bé tiểu học, hắn sẽ chống mắt lên xem cô ấy có thể chơi được bao nhiêu ngày...

Sáng nay cả lớp chủ yếu nói về hai chủ đề, một là sự thay đổi của Hoắc Tử, hai là việc Tô Diệc Văn đoạt giải nhất cuộc thi piano.

"Tô Diệc Văn, cậu thật tuyệt vời!"- Một số cô gái vây quanh để khen ngợi.

Tô Diệc Văn tâm tình hiện tại rất không tốt. Hôm nay đến trường, cô vốn tưởng sẽ nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhưng ai biết, lực chú ý của mọi người đều bị Hoắc Tử chuyển hướng.

Cô nhìn Sở Lâm Giang, lấy huy chương từ trong cặp ra rồi bước tới. "Anh Sở, hôm qua em đã lấy được huy chương này, rất có ý nghĩa, em muốn tặng cho anh."

Sở Lâm Giang nhẹ nhàng liếc nhìn: “Vậy cô nên giữ lại làm kỷ niệm cho mình đi"

“...Anh Sở, bàn của anh bây giờ không có ai, em có thể chuyển vào làm bạn cùng bàn với anh được không? Em không đến trường ngày hôm qua, đã bỏ lỡ một số buổi học, em có thể nhờ anh giúp em học bù được không?"

“Tôi muốn ngồi một mình. Cô nên nhờ bạn cùng bàn của mình giúp đỡ."

Tô Diệc Văn rất buồn khi bị từ chối, nhưng sau đó cô nghĩ lại, ít nhất bây giờ không giống trước, Hoắc Tử không còn ngồi gần anh ấy nữa!

—------

Trong giờ nghỉ, Ngải Tiểu Tiểu đến chơi với Hoắc Tử, hưng phấn nói với cô: "Chiêu này của cậu thật có tác dụng! Vừa rồi mình đang ngồi ở cuối lớp, thấy Sở Lâm Giang nhìn cậu tới mấy lần!!!"

Hoắc Tử đang định giải thích thì một cô gái từ cửa sau của phòng học bước vào.

"Này, Hoắc Tiểu Tử, cậu đổi chỗ à?" Cô gái ăn mặc có chút chững chạc, đôi mắt phượng rất đẹp.

Ngải Tiểu Tiểu nói: “Hương Hàm, hôm qua mình đến lớp của cậu để tìm, nhưng không thấy cậu đâu."

“Hôm qua mình lén lẻn vào trường cấp hai thực nghiệm bên cạnh để tìm hiểu về anh chàng đẹp trai đó."

“Sau đó cậu có bị phát hiện không?" Ngải Tiểu Tiểu hỏi.

"Tôi nghe nói rồi! Đó là đại thần của Trường Trung học Thực nghiệm!"

Hoắc Tử thở dài: Tại sao hai người lại mê trai như vậy?

Cô nhớ rằng trong cuốn sách có một nhóm được đặt cho một biệt danh vang dội - Bộ ba cuồng yêu.

Hai người còn lại...có lẽ là họ.

"Hoắc Tiểu Tử, sao cậu không ngồi cùng bàn với Sở Lâm Giang nữa? Đúng rồi, sao hôm nay cậu cũng không trang điểm? Cậu định đổi mục tiêu à?"- Hướng Hàm hỏi.