Chương 14

Hoắc Tử còn chưa kịp mở miệng, Ngải Tiểu Tiểu đã nói: "Cái này gọi là lùi một bước, tiến một biết, lạc mềm buộc chặt! Cậu không biết, vừa rồi trong lớp Sở Lâm Giang đã liếc nhìn Tiểu Tử mấy lần. Chính là Tô Diệc Văn như hổ rình mồi, lợi dụng sơ hở tính thế chỗ của Hoắc Tử."

Trong sách, thiên kim giả Tô Diệc Văn thích Sở Lâm Giang, nhưng sau đó vẫn luôn ngốc nghếch đối đầu với người con gái thật. Ngoài Hoắc Tử ra, cô ấy cũng là một công cụ hình người khác, thỏa mãn khát vọng xem vả mặt của độc giả.

Hoắc Tử trịnh trọng nói với hai người bạn: "Mình không thích Sở Lâm Giang nữa, nên sẽ không làm bạn cùng bàn với anh ta."

Ngải Tiểu Tiểu và Hướng Hàm: "Cái gì? Cậu nghiêm túc thật đấy à??"

Hoắc Tử: "Mình rất nghiêm túc"

Thấy cô tựa hồ không có nói đùa, Ngải Tiểu Tiểu cùng Hướng Hàm đều rất kinh ngạc.

Hạ Sơ Nguyên ngồi bên cạnh bị coi như không khí, thầm vui mừng: Cô ấy thực sự thích mình.

Tốt hơn hết là nên chừa lại một chút không gian cho các cô gái nhỏ, để họ không cảm thấy ngượng ngùng khi nói một số điều không thể nói nếu hắn có mặt ở đây, ví dụ như khen hắn rất đẹp trai chẳng hạn.

Hoắc Tử không để ý đến việc bạn cùng bàn đã rời đi, tiếp tục nói: "Đàn ông nghĩa là gì? Từ giờ trở đi mình phải tập trung vào việc học."

"Vậy còn lễ đính hôn của cậu thì sao?" Ngải Tiểu Tiểu vẫn chưa khỏi ngạc nhiên.

Hoắc Tử: “Đương nhiên là hủy bỏ rồi, chắc là không để qua tết đâu.”

Càng sớm càng tốt.

Hiện tại đang là đầu tháng 9 nên tốt nhất đừng để tới ngày Quốc khánh*.

*Ngày Quốc khánh của Trung Quốc là 1/10.

—-----------

Việc quản lý của trường trung học cơ sở Thụy Đức tương đối thoải mái, học sinh có thể tan học vào buổi trưa.

Đối diện trường là con phố thương mại với các nhà hàng, đồ ăn nhẹ, trà sữa, khu mua sắm, v.v., buổi trưa ở đây có thể thấy rất nhiều học sinh Thụy Đức.

Bên lề đường, ba nam sinh nhìn chàng trai đứng ở ngã tư cách đó không xa, trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi.

Chàng trai cao ráo và đẹp trai, vẻ mặt lạnh lùng, trông cao quý không thể nào chạm tới được. Những cô gái đi ngang qua thường xuyên nhìn anh.

"Ngụy Phàm, anh Tẫn đang đứng ở ngã tư làm gì vậy?" Hạ Sơ Nguyên hỏi.

Ngụy Phàm: "Tôi không biết, Tẫn ca hôm nay tâm tình không tốt, có lẽ đêm qua ngủ không ngon."

Yến Tẫn cả buổi sáng đều là vẻ mặt ủ rũ khiến áp suất không khí xung quanh rất thấp. Không hiểu sao lại có một hệ thống khống chế hắn làm nhiệm vụ, nếu không làm sẽ bị trừng phạt. Hắn không muốn trải qua cảm giác bị giật điện lần thứ hai.

Nên hắn đành bất đắc dĩ đến bên đường tìm người cần giúp đỡ, càng nghĩ càng tức giận, không khỏi chửi rủa:

"Mẹ kiếp."