Chương 15

Một thân hình mảnh khảnh bước vào tầm mắt hắn. Cô gái đi đến chỗ vạch qua đường, đứng đợi đèn đỏ, bóng cô gái đổ chéo xuống đất, thân hình gầy gò tưởng chừng như sẽ bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào.

Hoắc Tử cũng nhìn thấy Yến Tẫn. Cô đang định mua trà sữa bên kia đường.

Ngải Tiểu Tiểu và Hướng Hàm đã đi vệ sinh, buổi trưa có rất nhiều người mua trà sữa nên cô xếp hàng trước.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Hoắc Tử nhìn thấy Yến Tẫn nở một nụ cười khiến cô lạnh hết sống lưng.

Yến Tẫn nhìn chằm chằm Hoắc Tử, nói: "Tiểu cuồng yêu, lại đây."

Sao Cún con lại gọi cô là tiểu cuồng yêu? ?

Cô không biết cái người nguy hiểm này gọi cô để làm gì, nên Hoắc Tử muốn giả vờ như không nghe thấy.

Yến Tẫn tựa hồ biết nàng đang suy nghĩ gì: "Cái gì? Muốn tôi tới bắt cậu sao?"

Chính cô hiểu rằng thể lực hiện tại của mình không thể chạy trốn, vì thế Hoắc Tử ngoan ngoãn đi về phía hắn, cảnh giác hỏi: "Cậu gọi gì?" Cậu đang làm gì vậy?"

Yến Tẫn nhìn hàng mi run rẩy của cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười thân thiện: "Giúp cậu qua đường."

Hoắc Tử: "...”

Giao lộ, vạch đi đường, đèn giao thông, mình.

Đáng lẽ cô phải nghĩ đến những điều đó.

Ý định ban đầu của cô khi ban hành nhiệm vụ này là để hắn giúp đỡ những người gặp khó khăn, chẳng hạn như những ông bà lão vậy, nhưng cô không ngờ rằng hắn sẽ tìm ra cách khác.

“Mình không muốn băng qua đường."- Cô từ chối.

“Tôi nói cậu muốn đi qua, thì cậu nhất định phải đi qua đường.” Yến Tẫn dùng ngữ khí tùy ý mà mạnh mẽ nói..

Hoắc Tử thực sự muốn chửi bới.

Lúc này đèn đỏ đã hết và đèn xanh bật lên. Hoắc Tử: "Không được."

Yến Tẫn nắm lấy cánh tay của cô, dùng hai tay giữ chặt, không cho từ chối nói: "Đi thôi."

Hoắc Tử được hắn dẫn tới bên kia đường trong tư thế như giúp đỡ một bà già qua đường. Cánh tay cô vùng vẫy mạnh mẽ, nhưng bàn tay anh lại không cử động chút nào.

Yến Tẫn nhắc nhở ân cần phía trên: "Không được đùa giỡn khi băng qua đường."

Hoắc Tử: Ai đang chơi đùa vậy!

Trong tầm nhìn của Yến Tẫn, hắn có thể nhìn thấy làn da trong trẻo trên má của cô gái, sáng như tuyết đầu mùa. Màu môi cũng rất nhạt, hồng nhạt.

Mặc dù má cô ấy phồng lên và dường như đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ấy vẫn... cư xử rất tốt.

Cánh tay cô được anh giữ trong tay, ngăn cách bởi một lớp quần áo mỏng, mỏng đến mức tưởng chừng như anh có thể bóp nát nó chỉ với một chút lực.

Tại sao cô ấy yếu đuối và đi lại chậm chạp như thế?

Yến Tẫn nhịn không được giảm tốc độ, đi theo cô.

Giữa lòng đường, ô tô đã xếp hàng chờ sẵn. Những người chủ xe nhìn thấy một chàng trai đẹp trai cẩn thận giúp một cô gái qua đường, họ không khỏi thở dài: Thật là một cảnh tượng yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau!

Cuối cùng, bọn họ cũng đến được phía bên kia đường.

Hoắc Tử cố gắng bình tĩnh lại, tự an ủi mình ít nhất hoàn thành nhiệm vụ cũng có lợi…

Cô tức giận nói: “Được rồi!"

Sau đó, cô được Yến Tẫn dẫn đường quay người lại, lấy cô làm trung tâm.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cậu băng qua đường một lần nữa."