Chương 20

Sau đó, hắn nhìn thấy Hoắc Tử đặt sách xuống, đi về phía mình.

Hắn tin chắc rằng cô đến đây vì hắn.

Quả nhiên, cô không thể nhịn được nữa. Sở Lâm Giang nhếch môi khinh thường.

Hoắc Tử quả thực đã đi tìm Sở Lâm Giang. Nhân vật nam chính quả thực là một nhân vật rất bắt mắt, luôn có rất nhiều người vây quanh anh ta.

Mọi người vẫn chưa quen với vẻ ngoài của Hoắc Tử hôm nay, cô ấy thật xinh đẹp!

Tại sao trước đây tôi không nhận ra cô ấy xinh đẹp đến vậy?

Có phải linh hồn rắc rối đã che đậy vẻ đẹp của cô ấy?

Làn da của cô ấy rất trắng và cô ấy vẫn có cảm giác ốm yếu. Thành thật mà nói, cô ấy trông khá ổn khi không hành động như một con quái vật!

Một số chàng trai vô thức nhường chỗ cho cô.

Thiên kim giả Tô Diệc Văn nhìn thấy phản ứng của một số nam sinh và rất không vui. Bản thân rõ ràng là người đẹp nhất lớp nên sự chú ý này phải thuộc về cô ấy: "Hoắc Tử, cậu là cao bôi da chó hả? Suốt ngày dính vào anh Sở."

Hoắc Tử cau mày: "Sao cậu lại hét lên? Cậu canh cửa cho cậu ta à?"

Tô Diệc Văn: "Cậu gọi tôi là chó canh gác ??"

“Cậu làm tôi đau đầu quá."

Tô Diệc Văn: "..." Giọng cô nào có to quá! Cô là một tiểu tiên nữ, hiểu không!

Hoắc Tử cũng lười để ý tới cô ấy nữa, nhìn Sở Lâm Giang: "Mình chỉ nói mấy câu thôi."

Tô Diệc Văn muốn nói chuyện, nhưng Sở Lâm Giang cắt ngang nói: "Để cậu ấy nói đi."

Không có gì đâu. Lời nói để bày tỏ tình yêu, hắn hiếm khi có đủ kiên nhẫn để lắng nghe cô. Vì lý do nào đó, cảnh tượng Trình Cạnh nhìn cô vừa rồi chợt lóe lên trong tâm trí hắn.

Mấy nam sinh trêu chọc:

"Em phải về thôi."

“Ở cùng anh Sở không phải là tốt nhất sao?".

Hoắc Tử nói, giọng trầm nhưng rõ ràng: “Trả lại tài liệu học tập mấy ngày trước cho mình."

Mọi người: Cái gì? Tài liệu học tập? ?

Sở Lâm Giang cũng hoài nghi mình nghe lầm.

Nhưng xét theo phản ứng của mọi người thì họ cũng nghe giống vậy.

“Tài liệu học tập gì?” Hắn hỏi.

Ngải Tiểu Tiểu từ phía sau nói: "Tuần trước, Hoắc Tử đưa cho cậu, lúc đó không phải cậu thật sự không thích sao? Hiện tại không muốn trả lại!".

Sở Lâm Giang sắc mặt tối sầm.

Hắn có phần ấn tượng. Tài liệu đó là để cho học sinh kém lấy lại căn bản, lúc đó Hoắc Tử nhất quyết muốn đưa cho hắn, khiến hắn tức giận gần chết, không thể giải thích rõ ràng...

Sở Lâm Giang bắt đầu lục soát bàn học nhưng không tìm thấy.

Khi hắn ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh xen lẫn chờ đợi nóng nảy của Hoắc Tử, sắc mặt hắn càng trở nên u ám.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ tìm, trả lại cho cậu.". Lúc ấy hắn tùy ý nhét vào, không biết nhét ở đâu, nếu không có thể đã thất lạc.

"Được rồi, đừng quên."

Sở Lâm Giang: "..." Cô nói như hắn không muốn trả lại.

Những người khác đều choáng váng. Hoắc Tử, chuyện gì đang xảy ra vậy? ?

Cô ấy không phải là người cuồng yêu sao? Tại sao lại lạnh lùng với Sở Lâm Giang như vậy!