CHương 19

Trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Hoắc Tử và Ngải Tiểu Tiểu đã trở lại lớp. Hai người đều học lớp 4, Hướng Hàm học lớp 3 bên cạnh.

Trường trung học Thụy Đức có bốn lớp. Lớp 1 và 2 được Thụy Đức tuyển dụng vì kết quả kỳ thi tuyển sinh trung học xuất sắc để nâng cao danh tiếng trường. Lớp 3 và 4 đều là con nhà giàu, hầu hết sẽ đi học ở nước ngoài trong tương lai.

Hôm nay một lô tài liệu giảng dạy mới được chuyển đến trường, lớp trưởng Trình Cạnh đứng trước bục phát cho mọi người.

Hoắc Tử bước vào lớp nhìn thấy, liền đi lấy phần của mình. Trình Cạnh sững sờ một lúc khi nhìn thấy cô.

Hoắc Tử vẻ mặt khó hiểu: "Lớp trưởng, sao vậy?"

Trình Cạnh và Hoắc Tử học cùng lớp từ năm nhất trung học, làm lớp trưởng của cô hơn một năm, bọn họ biết tiểu cô nương này khó chịu đến thế nào, nên bình thường trách tiếp xúc với cô. Do sức khỏe yếu nên mọi việc Hoắc Tử đều cần sự giúp đỡ của người khác, ngay cả bài kiểm tra cũng phải được giao tận nơi cho cô ấy.

Các cán bộ trong lớp đều rất tức giận, thậm chí có người còn quay lưng lại với cô.

Trình Cạnh tuy rằng cũng khó chịu Hoắc Tử, nhưng hắn từ nhỏ đã được gia đình thấm nhuần tư tưởng quân tử nên sẽ không cãi nhau với con gái. Để tránh bị cô làm phiền, anh mặc định lần nào cũng gửi đồ đến tận nơi cho cô.

Anh không ngờ vị tiểu thư này lại tự mình làm việc này, điều này khiến anh có chút ngạc nhiên.”

"Lần này sách nhiều lắm, lát nữa tôi giúp cậu mang về chỗ ngồi." Trình Cạnh nhìn vào đôi mắt trong suốt của Hoắc Tử, nhịp tim có chút mất bình tĩnh.

Cô ấy không trang điểm, khuôn mặt sạch sẽ và trông rất ổn.

Hoắc Tử sẽ không thể di chuyển những cuốn sách này.

Sức khỏe của cô ấy không tốt nhưng cô ấy không nên coi đây là một đặc ân. Hắn từng bực mình vì Hoắc Tử coi việc làm phiền người khác là chuyện đương nhiên.

"Không cần đâu tiểu lớp trưởng, tôi tự mình làm."

Ngải Tiểu Tiểu nói: "Hoắc Tiểu Tử, để lớp trưởng giúp cậu đi."

“Lúc nào cũng làm phiền người khác là không tốt, lớp trưởng còn bận rộn công việc khác. Mình cũng không phải là thực sự không thể di chuyển."

"Vậy mình sẽ giúp cậu."- Ngải Tiểu Tiểu đặt đống sách của mình sang một bên và chia một nửa với cô.

Cách lớp học không xa, Sở Lâm Giang bị mấy bạn học vây quanh, chú ý tới cảnh tượng Hoắc Tử đang bưng sách. Nhìn thấy cô một mình ôm chồng sách, hắn thực sự muốn chạy tới giúp cô, nhưng suy nghĩ đó chỉ kéo dài trong chốc lát.

Hoắc Tử bước vào lớp cũng không nhìn hắn nữa.

Trong lòng hắn có một sự khó chịu khó tả. Đã gần 24h kể từ khi cô đổi chỗ, có lẽ cô đã không thể kiềm chế được nữa, cô không nên bình tĩnh như vậy.