Chương 23

Sau khi gõ vào, cô kiểm tra lại và rất hài lòng.

Lần này cẩu* không thể lợi dụng bất kỳ sơ hở nào!

Tiếp theo sẽ được ấn định là lời kêu gọi yêu thương và bình yên vào lúc 7h sáng mai.

Cùng lúc đó, trong phòng họp của tòa nhà tập đoàn Yến, một số giám đốc điều hành cấp cao đang họp, bên cạnh là một chàng trai trẻ.

Hắn tựa lưng vào ghế, mặc trang phục lịch sự, trông trưởng thành hơn so với khi còn đi học và đã bộc lộ tài năng của mình.

Tập đoàn Yến hiện được quản lý bởi các nhà quản lý chuyên nghiệp, nhưng trong tương lai, đế chế kinh doanh khổng lồ này sẽ do hắn ta nắm quyền.

Không hề báo trước, một giọng nói quen thuộc vang lên từ tai:

[Xin chào cẩu*!.]

Yến Tẫn cau mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, các khớp tay tùy ý đặt trên bàn do gắng sức trở nên hơi trắng bệch.

Cẩu* à? ?

Quản lý chuyên nghiệp thấy vẻ mặt của hắn không ổn nên dừng lại hỏi: "Thiếu gia Yến, sao vậy?".

Yến Tẫn nhẹ nhàng nói: "Không có gì, anh tiếp tục đi."

Hệ thống: [Nhiệm vụ mới bắt đầu. ]

[ Giúp giáo viên giải quyết vấn đề một lần, nhiệm vụ kéo dài 24 giờ, nếu thất bại sẽ bị điện giật. ]

Yến Tẫn: [Không làm, cút khỏi đây.]

Giọng nói của hệ thống không có chút cảm xúc nào: [Tiếng chó kêu~~, cố lên. ]

Yến Tẫn: [ tôi là @!~%^. ]

Hoắc Tử im lặng một lúc khi nhìn thấy dòng chữ "Không làm, cút khỏi đây" xuất hiện trên màn hình.

Xem ra, có vẻ như hắn thích bị điện giật hơn.

—-----

Buổi tối trong bữa tối, Hoắc Tử lại một lần nữa nói đến chuyện hủy bỏ hôn ước với Sở Lâm Giang, nhưng bố và mẹ Hoắc vẫn không coi trọng chuyện này.

"Con nói thật, con đã nói với Sở Lâm Giang rồi." Hoắc Tử nói: "Anh ấy nói nhà họ Sở không có vấn đề gì, hai vị trưởng bối gặp nhau nói rõ ràng là được."

Mẹ Hoắc thấy con gái mình nghiêm túc, cả hai đều sửng sốt.

Chẳng lẽ là thật sự? ?

Mẹ Hoắc: "...Hoắc Tử, con có nghiêm túc không?".

Bố Hoắc: "Con thực sự không thích cậu bé nhà Sở đó? Hay con nghĩ sức khỏe kém của mình sẽ cản trở nó?"

Bởi vì con gái của họ thực sự rất thích cậu ấy, đột nhiên thay đổi, bọn họ thật sự không hiểu nổi, liền tự dựng lên màn kịch bất đắc đĩ buông tay trong não mình.

“Con phát hiện ra mình không thích cậu ấy nữa, đó chỉ là nỗi ám ảnh mà con không thể có được mà thôi.”- Hoắc Tử nói: “Bây giờ con đã hiểu ra rồi, cuộc sống có rất nhiều điều đẹp đẽ, không cần phải làm vậy. Quá lãng phí thời gian và sức lực. Hiện tại, con muốn học tập chăm chỉ."

Đáp lại là vài giây trầm mặc.