Chương 28

Hắn thay đổi tư thế ngồi, nghiêng người về phía cô, gần như che chắn toàn bộ: "Từ bước nào cậu bắt đầu không hiểu?"

“Bước thứ ba." Giọng cô gái nhẹ nhàng, rất ngây thơ.

Hắn đã nói điều đó bốn lần rồi mà vẫn mắc kẹt ở bước thứ ba. Tuy nhiên, những lần tiếp theo cô ấy đều lắng nghe rất kỹ mà không mất bình tĩnh, điều này khiến người ta dù có muốn cũng không thể mắng mỏ gì. Yến Tẫn đưa đầu lưỡi áp lên vòm miệng, kìm nén lửa nóng trong lòng, cầm bút lên nói: “Nghe kỹ tôi nói."

Hoắc Tử trong lòng thầm vui mừng.

Hắn thực sự nghĩ rằng mình đây dễ bắt nạt sao?

Khi bài giảng kết thúc lần nữa, Yến Tẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Tử. Ánh mắt có chút áp bức như nói: Lần này cậu nên hiểu rõ, nếu không hiểu nữa thì coi chừng đấy!

Đây là đang đe dọa mình à? ?

"Bước thứ ba mình hiểu, nhưng ở chỗ này thì sao?" Hoắc Tử chỉ vào một bước khác.

"..." Sự kiên nhẫn của Yến Tẫn đã hoàn toàn cạn kiệt.

Căn bản của cô ấy tệ đến mức nào vậy?

Hoắc Tử cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ người hắn, rất lạnh.

Tên điên này sẽ không đánh cô ấy chứ? Cô nảy ra ý tưởng, ôm ngực nói: “Có lẽ mình đã sử dụng đầu óc quá lâu, cảm thấy có chút khó chịu.”

Cô gái cau mày, hơi cong người, trông rất khó chịu, toàn thân cô như cứng lại, run rẩy như thể cô ấy sẽ chết trong giây tiếp theo. Trông thật đáng thương.

Giống như một chậu nước lạnh dội vào cơn giận của Yến Tẫn, cưỡng ép đè nén cơn tức giận của hắn, chỉ để lại vài làn khói không cam lòng, thể hiện sự thất vọng và nghẹn khuất trong cơn tức giận.

Hắn thầm chửi "chết tiệt": "Cậu khỏe không? Tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé?"

"Không cần, mình nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe hơn." Hoắc Tử nắm lấy cánh tay đang đặt trên bàn của Yến Tẫn: "Cậu đã hứa với giáo viên là sẽ giảng bài cho mình. Cậu phải dạy mình. "

Sức lực nhỏ bé của cô không thể nói là nắm giữ, thay vào đó nên gọi là đặt lên thì đúng hơn.

Cách một tầng quần áo, hắn có thể cảm nhận được hơi ẩm và sự mềm mại của bàn tay ấy.

Yến Tẫn nghe đến trong mềm nhũn, hoàn toàn không còn giận nữa nói: “Được rồi, tôi nhất định sẽ dạy cậu.”

Đã yếu ớt vậy rồi mà cô còn đang suy nghĩ vấn đề kia, cố gắng đến nỗi không ai nỡ từ chối.

"Cậu nghỉ ngơi một lát, buổi trưa tôi dạy lại nhé? Buổi chiều tôi không đến trường." Chiều nay, Yến Tẫn có một cuộc họp rất quan trọng, hắn vốn dĩ tính vừa ra khỏi lớp sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng giờ đành tới muộn hơn một chút.

Đây là tiết học cuối cùng của buổi sáng và mọi người sẽ lập tức được tan học.

Hoắc Tử lại nói: “Có thể buổi trưa mình không khỏe, hay là ngày mai cậu giúp mình được không?"

Yến Tẫn có chút do dự.

Lúc này, chuông tan học vang lên. Điện thoại di động của Yến Tẫn có cuộc gọi tới.

"Đợi tôi ở cổng trường."