Chương 27

Đến phòng học lớp 4, Hoắc Tử trở về chỗ ngồi. Yến Tẫn ngồi vào vị trí của Hạ Sơ Nguyên, nghiêng người về phía cô, hai chân dài không chỗ dựa, một chân tựa vào lưng ghế của Hoắc Tử, khiến cô bị chặn giữa bàn và ghế bên ngoài: “Câu hỏi nào?”

Hoắc Tử bị mắc kẹt cảm thấy bị áp bức.

Điều này có nghĩa là hắn ta sẽ không cho phép mình rời đi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ của hắn, phải không? !

Trong giờ học, bên ngoài không có người qua lại nên cô không thể kêu cứu.

“Tiểu tiên nữ, tôi hỏi cậu đó.”

Không đợi trả lời, Yến Tẫn dùng hai chân móc ghế: “Sao không nói gì?”

Hoắc Tử tưởng mình sắp ngã liền giật mình.

Chó!

"Nói."

Hoắc Tử miễn cưỡng chỉ vào câu hỏi được chép trong tập nháp.

Yến Tẫn cầm lấy cuốn sách, xem xét.

“Bài toán về trình tự.” Anh cầm bút viết nguệch ngoạc lên giấy hai dòng, giải quyết xong mới bắt đầu nói chuyện với cô.

Trong phòng học sáng sủa, thiếu niên hơi cúi đầu, mái tóc ngắn màu đen bóng trên trán, dáng người cực kỳ cao ngạo. Bàn tay xương xẩu của hắn cầm chiếc bút màu hồng viết từng dòng một các bước giải bài toán.

Hoắc Tử không ngờ rằng hắn lại khá nghiêm túc khi làm việc này.

Ai đã dán bong bóng văn bản lên trên đầu nhân vật hoạt hình với nội dung "Không làm, cút khỏi đây"?

Dù hắn có mắng cô dữ dội hay điên cuồng đến đâu, vẫn phải vâng lời và làm những nhiệm vụ mình giao!

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ.

Yến Tẫn bắt gặp được đôi môi hồng nhạt đang lén cong lên. Không biết cô ấy bị sao vậy, vừa rồi, rõ ràng là đang rất chống cự. Viết xong bước cuối cùng, Yến Tẫn ngừng viết, ngước mắt lên hỏi: “Cậu hiểu không?”

Phương pháp của hắn ngắn gọn, các bước rõ ràng, Hoắc Tử chợt hiểu ra...

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Yến Tẫn, lắc đầu, ngây thơ nói: “Tôi nghe không rõ lắm.”

Tại sao cô lại phải phối hợp với hắn để hoàn thành nhiệm vụ? Ngay khi móc ghế của cô, hắn ta thậm chí còn đe dọa.

Cô ấy bị phân tâm khi nghe, có thể nghe hiểu mới là lạ... Yến Tẫn nói: “Vậy tôi nói lại cho cậu nghe."

"Được."

Nghe xong, Hoắc Tử cẩn thận hỏi: “Cậu có thể nói lại lần nữa cho mình được không?”

Lại tiếp tục giảng lại...

Sau bốn lần...

Hoắc Tử nhìn chằm chằm vào cuốn tập nháp, rất tập trung: "Mình hình như hiểu rõ hơn trước một chút, nhưng vẫn chưa hiểu được toàn bộ."

Yến Tẫn: "..."

Nói nhiều lần như vậy, nếu đổi lại tên ngốc Hạ Sơ Nguyên kia cũng đã hiểu rõ được. Tại sao tiểu tiên nữ này lại ngu ngốc như vậy?