Chương 30

Cha Hoắc nhìn cha mẹ mình. Hai ông bà lão không lên tiếng, hiển nhiên là đồng ý chuyện "hy sinh" này.

Cha Hoắc đột nhiên hiểu ra: "Việc mọi người làm ngay từ đầu không phải vì Tiểu Tử mà là vì lợi nhuận!" "

“Tiểu Tử từ khi sinh ra đã sức khỏe yếu kém, vất vả rồi, tại sao phải hy sinh nàng?" Mẹ của Hoắc nói: "Gia đình tôi chỉ muốn con bé được hạnh phúc."

Hoắc Chấn Phương thực sự khó chịu với gia đình vô tâm luôn gây rắc rối của Hoắc Chấn Phi. Cùng sinh ra cùng cha mẹ, sao bộ não của em trai lại có thể khác nhau đến vậy? Anh ta không kiên nhẫn nói: “Nhà họ Sở không phải là hang rồng hang cọp, Sở Lâm Giang không phải rất tốt sao?"

Cha Hoắc: “Nếu Tiểu Tử không thích thì không tốt!"

Hoắc Chấn Phương: “Chấn Phi, chú từ nhỏ đến giờ chưa từng làm gì cho gia đình này. Chú nghĩ coi bản thân đã làm được những gì? Chú nên vui mừng vì đã sinh ra một đứa con gái, cuối cùng cũng có thể đóng góp được chút ít cho gia đình. Chú không có gì khác để đóng góp, hiện tại ít nhất đừng làm phiền."

Những lời này rõ ràng là đang chế giễu anh ta là một kẻ lãng phí, cha Hoắc cảm thấy thật tức giận! Nhưng những gì anh cả nói đều là sự thật, khiến anh không còn lựa chọn nào khác.

Cha và mẹ Hoắc cuối cùng đã rời khỏi ngôi nhà cũ của gia tộc Hoắc sau khi kìm nén được cơn tức giận.

Lần đầu tiên họ nhận ra rằng trở thành kẻ ăn chơi thì chẳng có chút tiếng nói nào!

—--------

Bây giờ là khoảng bốn giờ chiều, tại tòa nhà tập đoàn Yến.

Yến Tẫn đang nghe báo cáo kế hoạch.

Hệ thống: [Hữu nghị nhắc nhở, chỉ còn lại một giờ trước thời hạn nhiệm vụ.]

Hắn bị hệ thống này phá không có hồi kết. Không biết làm thế nào để loại bỏ nó.

Yến Tẫn có chút mất tập trung.

Không hiểu sao, hắn lại nghĩ đến nữ thần nhỏ đang đợi mình thuyết giảng vào ngày mai.

Kỳ thực, hiện tại hắn có thể liên lạc với bất kỳ giáo viên nào trong trường để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó không cần cô ấy nữa.

Haizz, không bận tâm nữa.

Chắc là cuộc họp đang diễn ra nên hắn không có thời gian để liên hệ với giáo viên để làm nhiệm vụ. Chỉ cần chịu bị giật điện một lần nữa.

Khoảng năm giờ, Yến Tẫn rời khỏi phòng họp một lát, đi đến văn phòng vắng vẻ. Hắn dựa vào tường và nhìn ra cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn để ngắm cảnh thành phố về đêm.

Hết giờ.

Hệ thống: [Nhiệm vụ thất bại. ]

Đừng nói nhảm nữa, làm nhanh đi, tôi phải quay lại họp.

[Bắt đầu giật điện.]

Có một cảm giác kỳ lạ ập đến, ban đầu chỉ là tê dại nhưng có thể chịu đựng được. Sau đó, cơn đau không thể diễn tả được thấm sâu vào từng đường khớp xương.

"Mẹ kiếp!"

Yến Tẫn ngồi xổm bên tường, trên trán toát mồ hôi lạnh, quai hàm cứng đờ.

Nếu ngày mai tiểu nữ thần vẫn không học được thì hắn đây sẽ đánh cô.

Treo lên và đánh.

—---