Chương 32

Sau tiết đầu tiên vào mỗi buổi sáng tại trường trung học phổ thông Thụy Đức là thời gian tập thể dục giữa giờ.

Cơ thể của Hoắc Tử sẽ tức ngực và khó thở nếu cô đi nhanh hơn một chút, không thể tập thể dục buổi sáng và cô chỉ có thể ở một mình trong lớp học.

Cô mệt mỏi nghiên cứu câu hỏi khó, đặt bút xuống, đi ra hành lang, vừa tắm nắng vừa vươn vai theo nhịp điệu nhẹ nhàng của sân chơi phía xa… Một hai ba bốn, hai hai ba bốn…

Yến Tẫn đã nhìn thấy Hoắc Tử ngay khi mình đến. Cô đứng dưới nắng, làn da trắng quá mức, cánh tay khó khăn vươn lên, quần áo cũng bị kéo theo, vòng eo mơ hồ lộ ra.

Khi Hoắc Tử quay đầu lại, cô cũng nhìn thấy Yến Tẫn và bắt gặp đôi mắt đen láy của hắn: “Chào buổi sáng?”

Cô rút tay lại và bước sang một bên tự hỏi hắn có nghe thấy những lời của Khova Alexander Ivanov sáng nay không?

“Muộn rồi, đi theo tôi.” Yến Tẫn đi ngang qua cô, túm lấy cổ áo, kéo thẳng vào phòng học.

Hắn đặt hai tay đè cô xuống ghế.

Hoắc Tử lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Yến Tẫn kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, một chân đặt lên thanh ngang dưới ghế cô đang ngồi, một tay chống lên lưng ghế, nhìn cô đầy nguy hiểm.

Hơi thở trong lành mạnh mẽ bao bọc lấy cô.

"Chúng ta nói về câu hỏi trước đó đi. Nếu lại không tiếp thu được, tôi sẽ mở đầu óc của cậu ra nhìn xem.”

Tên điên này đang đe dọa cô!

Yến Tẫn cầm bút viết lại câu hỏi của ngày hôm qua theo trí nhớ. Sau đó, hắn đẩy qua cho cô: “Cậu tự giải quyết trước đi, tôi sẽ xem xét."

Từ hôm qua đến hôm nay, Hoắc Tử đã nhìn câu hỏi này nhiều đến mức muốn nôn mửa. Cô từ từ cầm bút lên và bắt đầu biểu diễn nhưng dừng lại giữa chừng.

Yến Tẫn cầm tờ giấy xem qua, phát hiện cô viết gì cũng đúng. Nữ thần nhỏ không ngu ngốc đến mức tuyệt vọng.

“Nào, nghe tôi nói."

Hoắc Tử giả vờ nghiêm túc, nghiêng người tới.

Khoảng cách càng gần, hương vị thơm ngọt tựa sinh tố nho càng lộ rõ. Một sợi tóc xõa xuống lọt vào tầm mắt Yến Tẫn.

Hắn siết chặt cây bút, xoa dịu nỗi bất an trong lòng.

Lớp học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giảng bài.

Sau khi giải ra đáp án, Yến Tẫn ngừng viết: “Cậu hiểu không?"

Hoắc Tử: "Ừ, tôi hiểu."

Yến Tẫn đang chuẩn bị tinh thần phải giải thích thêm mấy lần, có chút kinh ngạc, nghi hoặc nhìn cô: "Hử?”

Hoắc Tử gật đầu: "Ừ, Yến Tẫn, cảm ơn."

Vậy là hắn có thể đi.

Yến Tẫn bên tai nghe được âm thanh hệ thống:

[Nhiệm vụ hoàn thành.]

Anh đẩy cái chân đang giữ ghế ra, thả cô ra, trầm tư nói: “Trước đây không phải cậu vẫn luôn gọi tôi là chú sao?"

Hoắc Tử: “....”

Người gọi chú không phải là cô!

Thằng nhóc này còn muốn lợi dụng thân phận chiếm tiện nghi của mình sao?

“Mình không còn thích Sở Lâm Giang nữa." Cô trịnh trọng tuyên bố.

Cho nên, cậu không phải là chú của tôi, hiểu không?

Nhìn cô rời đi, Yến Tẫn dựa vào lưng ghế , cong cong môi.

Hóa ra mọi việc là như vậy!

—----