Chương 8

Sở Lâm Giang quay người lại, nhìn thấy Hoắc Tử đang cúi đầu tập trung sắp xếp, một sợi tóc dính chặt vào một bên mặt.

Hoắc Tử: “Không, mình đã nói qua với cô giáo rồi.”

Ngải Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền đứng dậy ngay lập tức: “Đừng động tay động chân, mình sẽ làm giúp cậu!” Vừa nói cô ấy vừa đi tới dọn dẹp cùng Hoắc Tử, nháy mắt với cô: “Mình hiểu rồi, cậu đây là đang lạc mềm buộc chặt!"

Sở Lâm Giang: “.....”

Hoắc Tử: "....Không có."

Ngải Tiểu Tiểu nhìn bằng ánh mắt như đã nhìn thấu trái tim của cô.

Sở Lâm Giang thu hồi ánh mắt, không để ý nữa. Mấy cô gái này vẫn là không hiểu chuyện đời. Hoắc Tử vẫn là Hoắc Tử mà anh ghét nhất. Đoán chừng dọn đi được một ngày liền bữa sau lại quay lại làm phiền mình!

Cái gì mà lạc mềm buộc chặt, nó sẽ hiệu quả chắc?

Việc Hoắc Tử đổi chỗ đã thu hút sự chú ý của những bạn khác trong lớp.

"Thiệt hay giả? Hoắc Tử muốn đổi chỗ ngồi?”

"Phải không? Lúc mới bắt đầu đi học, cô ấy giả vờ yếu đuối và rụt rè, ai cũng sợ đến mức không dám tranh giành với cô ấy, để trở thành bạn học cùng bàn với Sở Lâm Giang. Đó không phải là điều dễ dàng.Bây giờ, lại còn muốn đổi chỗ?"

"Có lẽ cô ấy bị Sở Lâm Giang tổn thương nên bỏ cuộc."

"Mình không nghĩ vậy, cô ấy là một người ngu muội. Nếu cô ấy rời đi, mình có thể làm bạn cùng phòng với anh Sở được không?"

"Về mặt lý thuyết thì có thể, nhưng nếu cô ấy lại đòi quay về…”

Mọi người đều sợ cô ấy té xỉu ăn vạ.

Vẫn là quên đi.

Ở hàng ghế sau của lớp học, Hạ Sơ Nguyên đã ngủ gật trong tiết học đầu tiên và đang nằm xuống bàn để chợp mắt sau giờ học.

Nhưng cậu ta cảm thấy lớp học trong giờ ra chơi này đặc biệt ồn ào. Làm sao có thể ngủ được, cậu chỉ đành tỉnh dậy.

Cậu bất lực ngẩng đầu lên và giật bắn người khi thấy bên cạnh mình còn có người khác.

Đây không phải là nữ sinh cuồng yêu sao?

Hoắc Tử liếc nhìn cái tên trong sách giáo khoa, chào bạn cùng bàn mới: “Xin chào, Hạ Sơ Nguyên, từ nay chúng ta sẽ là bạn cùng bàn.”

"Bạn cùng bàn? Cậu không còn là bạn cùng bàn với Sở Lâm Giang nữa à?" Hạ Sơ Nguyên có chút không kịp phản ứng.

Hoắc Tử: "Không còn."

Khuôn mặt của Hạ Sơ Nguyên tràn ngập câu hỏi. Hắn ta nhìn thấy Hoắc Tử mang theo sách giáo khoa, cốc nước, bút viết, cặp đi học các loại, trông không giống một trò đùa chút nào. Buổi sáng trong giờ thể dục, hắn cùng anh Tẫn nhắc đến cô ấy, liền buổi chiều, cô gái cuồng yêu này đã đến làm bạn cùng bàn với hắn ta.