Chương 6: Cực hình, dùng trượng đánh chết

Bạch Hương Tú cảm thấy cảnh trước mắt có chút quen thuộc, nhưng vì đột ngột phát sinh nên nàng không nhớ ra.Lúc nàng đang suy nghĩ thì nghe lão phu nhân thản nhiên nói: "Con ta ở chiến trường một lòng vì nước gϊếŧ địch, vừa về lại bị chính người trong nhà mình mưu hại, chuyện này tuyệt đối không cho phép xảy ra ở Lệ vương phủ. Người tới, dùng trượng đánh chết."

"Lão phu nhân tha mạng, tha mạng..." Nhưng sao có người nào nghe nàng ta.

Mấy bà tử nhanh chóng kéo người từ trên mặt đất lên ghế, hai nam tử trưởng thành mặc y phục gia đinh đi tới, trong tay bọn họ là hai cây gậy to hơn cánh tay, nhìn lão phu nhân giống như dò hỏi.

Lão phu nhân lại nói: "Đều ngẩng đầu lên cho ta, đứng đó nhìn rõ cho ta, làm hại đến người trong phủ sẽ chịu hậu quả như thế này. Đánh." Sau tiếng ra lệnh, cây gậy kia nhanh chóng hạ xuống.

Từng tiếng kêu thảm thiết, một bãi lại một bãi máu tươi...

Bạch Hương Tú cảm giác đầu óc không còn chút cảm giác gì, nàng sợ nhất chính là tình huống này xảy ra, kết quả không ngờ chỉ mới đến mấy ngày đã tận mắt chứng kiến cực hình của cổ đại.

Một sinh mệnh cứ như vậy mà ra đi, nhưng nàng không làm được gì, ngay cả chạy, không nhìn, không nghe cũng không được.

Dù cho tiểu cô nương này có lỗi nhưng ngươi có thể đuổi người đi hoặc có thể đưa đến đại lao, loại trừng phạt này khiến người khác rất khó tiếp nhận. Mà lão phu nhân và Lệ vương lại có thể thản nhiên ngồi ở trên đó, cực kỳ tỉnh táo nhìn mọi chuyện diễn ra, thậm chí còn bình tĩnh uống trà.

Đây chính là xã hội người ăn người, nàng căn bản không thích hợp sinh tồn ở chỗ này.

Bạch Hương Tú cũng không biết mình trở về như thế nào, thực ra những nữ nhân ở đây không ngất thì cũng nôn không ngừng, chỉ có mình nàng đi về, đương nhiên phải dựa vào Tiểu Thi đã nôn một trận.

Tiểu Thi nôn xong đã đỡ hơn, chỉ là nàng ấy cảm thấy chủ tử nhà mình có gì đó là lạ.

Người khác đều bị dọa như vậy, nhưng tại sao chủ tử nhà mình như người mất hồn, cứ đi thẳng về phía trước, nơi này hình như cũng không phải đường về Đông viện nha...

Bạch Hương Tú cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên ngã về phía trước, may mắn còn được một người nào đó đưa tay đỡ lấy.

Bàn tay kia thật ấm áp, khiến trái tim lạnh lẽo của nàng cuối cùng cũng có một tia ấm. Chậm rãi ngẩng đầu, cứng ngắc nhìn nam tử mặc cẩm y trắng, thất thần nói: "Tạ ơn."

Lúc Tổng Hiểu Nguyệt đỡ lấy nàng đã cảm thấy kỳ lạ, nhiệt độ cơ thể của nữ tử này không giống nhiệt độ của người sống chút nào, lạnh đến cực điểm, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng xám trắng, không giống như người đang sống chút nào.

Hắn cảm thấy nếu như lúc nãy nàng ngã xuống, nàng có thể sẽ biến mất ngay đi vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ thất thần này của nàng lại cực kỳ quen thuộc, nhất là giọng nói...

Lòng hắn khẽ động, nói: "Là ngươi?"

Đáng tiếc đối phương không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Thi cũng chỉ có thể đi theo, mãi đến khi chính nàng ấy tỉnh táo lại mới kéo Bạch Hương Tú trở về Đông viện.

Lần này Bạch Hương Tú bị bệnh, cả người hoảng hốt. Lúc thì về hiện đại, thấy mình ngất xỉu được đưa lên xe cứu thương, lúc lại thấy bác sĩ đứng trước mặt mình vẫy qua vẫy lại.

Thậm chí nàng còn thấy bố mẹ mình đứng cầm tay nàng nhìn cực kỳ sốt ruột.

Nàng còn cười nói với bọn họ: "Con không sao, mọi người đừng lo, thật sự không có việc gì, chỉ gặp ác mộng mà thôi." Ác mộng này lại cực kỳ chân thực, chân thực đến mức nàng không có cách nào tiếp nhận.

Bố mẹ nàng hết sức mừng rõ đi gọi bác sĩ, lớn tiếng nói: "Bác sĩ, con gái chúng tôi tỉnh rồi."

Nhưng khi bác sĩ đến, nàng dường như lại ngất đi, tiếp tục chìm vào giấc mộng chân thực kia.

Sau chuyện này Long Hành bị lão phu nhân gọi đến giáo huấn một trận, bảo hắn kiềm chế lại, đừng cho những nữ nhân kia nảy sinh những tâm tư không cần có. Trong phủ có bốn vị tiểu thϊếp, chỉ cần hắn vào phòng của các nàng thì mấy nha đầu kia sẽ kiềm chế lại.

Miệng Long Hành đáp ứng nhưng lại không để trong lòng, đi từ chỗ lão phu nhân ra tìm Tống Hiểu Nguyệt uống rượu.

Trong bữa tiệc, Tống Hiểu Nguyệt hỏi: "Nghe nói trước đó trong Lệ vương phủ đánh chết một nha hoàn?"

"Ừm." Lệ vương Long Hành bị một nha hoàn tính toán mà buồn bực trong lòng.

"Lão phu nhân vẫn luôn làm việc nóng nảy như vậy, chỉ hù dọa đến mấy bông hoa trong hậu viện của ngươi." Nói xong kể lại chuyện của Tú phu nhân, nói: "Ngươi cũng nỡ lòng để bọn họ nhìn sao, sao không biết thương hoa tiếc ngọc gì vậy?"

"Thương hoa tiếc ngọc? Nữ nhân độc ác hơn nam nhân rất nhiều. Trước đó quân địch thường xuyên đưa những cô nương mỹ mạo giả làm quân kỹ để tiến doanh, ai thương tiếc những nam nhân chết dưới thân các nàng? Hiểu Nguyệt, ngươi luôn quá mềm lòng với nữ nhân."

Long Hành khó có khi nói nhiều như vậy, nhưng buồn phiền trong giọng nói của hắn lại khiến Tống Hiểu Nguyệt giật mình. Nhanh chóng nâng ly rượu lên nói: "Không nói những chuyện này nữa, uống rượu." Hai người hiếm có dịp ngồi với nhau, nâng ly cạn chén.

Khi Long Hành quay lại vương phủ đã có chút men say, nhưng khi nghĩ đến Tống Hiểu Nguyệt bị cõng lên xe ngựa, hắn cảm thấy bản thân cũng không quá tệ.

Vừa day day thái dương vừa đi vào thư phòng, gã sai vặt đứng bên đưa khăn mặt đưa cho hắn nói: "Lão phu nhân đã dặn dò, nơi của bốn vị phu nhân, ngài cũng nên đi một chỗ..."

Bộp, Long Hành ném khăn mặt lên bàn. Chuyện như này cũng bắt ép sao?

Hắn bực bội đi vài vòng trong phòng, đột nhiên nghĩ đến câu không biết thương hoa tiếc ngọc của Tống Hiểu Nguyệt, tiện miệng nói: "Đi Đông viện."

Hắn cũng không quá quen thuộc với vương phủ, chỉ nghe qua chỗ ở của nữ nhân ở Đông viện mà thôi.

Gã sai vặt nhanh chóng thắp đèn l*иg, hai người một trước một sau đi về phía Đông viện. Nơi này tuy xa nhưng cảnh sắc không tệ chút nào.

Sau khi vào Đông viện thì thấy có người ngoài ra vào, gã sai vặt nhanh chóng tiến lên hỏi: "Các ngươi là người ở đâu, sao lại đi lại trong sân Tú phu nhân?" Lại còn trễ như vậy.

Gã sai vặt trông cửa trả lời: "Chúng ta là người hiệu thuốc trong phủ, Tú phu nhân bị bệnh, đại phu đến xem thử xem thế nào."

"Bệnh gì?" Long Hành nhíu mày, đúng bệnh thật sao? Không phải bị dọa sợ đấy chứ? Trước đó còn lớn tiếng nói muốn lấy roi đánh người mà, hóa ra cũng chỉ mạnh miệng.

"Chuyện này... Đại phu còn chưa ra... Nô tài tham kiến vương gia." Vì quá tối nên lúc này người của hiệu thuốc mới phát hiện người đến là ai, mấy người sai vặt nhao nhao quỳ xuống.

Long Hành vốn muốn rời đi, nhưng cảm thấy bản thân mình là nam chủ tử của vương phủ cũng nên quan tâm một chút, nên đứng ngoài chờ đại phu ra. Kết quả đại phu vừa ra đã bị dọa cho quỳ xuống, mãi mới nói được Tú phu nhân chỉ là bị dọa sợ, uống mấy thang thuốc sẽ khỏi.

Nhưng hắn ta không dám nói rằng lúc nãy mạch tượng của Tú phu nhân là mạch chết, thật sự không hiểu sao đột nhiên nàng lại khôi phục lại như cũ.

"Ừm." Long Hành tùy ý trả lời một tiếng, dặn gã sai vặt bên người đưa thực phẩm dinh dưỡng đến đây, mà hắn cũng nhanh chóng trở về chỗ mình nghỉ ngơi.

Hắn nhanh chóng quên đi chuyện này, mặc dù Tú phu nhân kia lớn lên xinh đẹp hơn người nhưng từ trước đến nay hắn không thích nhất chính là những nữ tử có dung mạo nổi bật.

Trên chiến trường, những nữ sát thủ ẩn thân có dung nhan càng đẹp càng gϊếŧ nhiều người, hắn vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này.

Về phần Bạch Hương Tú, nàng mê man mấy ngày sau mới tỉnh táo hơn một chút. Nàng bị một âm thanh yếu ớt đánh thức.

"Khát quá, muốn uống nước, chủ nhân, ta muốn uống nước."

"Nước..." Nàng theo bản năng nói một câu.

"Tú phu nhân, ngài tỉnh rồi, ngài muốn uống nước sao, có ngay đây." Tiểu Thi vội vàng mang nước đến, sau đó đỡ chủ tử lên cho nàng uống nước. Nhìn nàng uống nước xong mới yên tâm, rơi lệ nói: "Ngài hù chết nô tỳ rồi."

Lúc này Bạch Hương Tú mới ngồi xuống, theo bản năng nhìn quanh căn phòng một chút, biết mình vẫn chưa trở về. Nhìn cây xương rồng cảnh trên bệ cửa rồi nói: "Tưới cho nó ít nước đi."

Nàng vẫn luôn nửa mê nửa tỉnh, cũng không biết đã bao lâu không tưới nước cho nó rồi.