Chương 7: A, ngươi là yêu quái phương nào?

Tiểu Thi dạ một tiến, nhanh chóng đi tưới nước, sau đó nàng nghe được một thanh âm vui mừng nói: "Tạ ơn.""Không có gì." Nàng tùy ý đáp một tiếng sau đó không hiểu sao ngồi bật dậy, đây là lần thứ mấy nàng nghe nhầm rồi đó, không hợp lý chút nào cả!

"Tú phu nhân, ngài sao vậy?" Thấy Tú phu nhân bất tỉnh nhiều ngày đột nhiên đi xuống giường, chỉ mặc mình áo trong trừng mắt nhìn cây xương rồng cảnh kia một lúc rồi bật ra một câu: "A, ngươi là yêu quái phương nào?"

Tiểu Thi: "..." Sau đó nàng ấy nhanh chóng đi ra ngoài gọi to: "Người đâu, gọi đại phu đến đây, Tú phu nhân, Tú phu nhân... có chút không bình thường."

Bạch Hương Tú chỉ cảm thấy đau đầu, nàng không bình thường chỗ nào chứ, rõ ràng vẫn tốt mà.

"Ta không phải yêu quái, ta là xương rồng cảnh, ta tên Tiểu Hỏa." Một giọng nói trẻ con đáng yêu vang lên dọa Bạch Hương Tú nhảy lên, đột nhiên nàng cảm thấy mình thật lạ, vì dường như nàng đang cùng nói chuyện với cây xương rồng cảnh trước mặt mình.

"Ngươi... ngươi... Chuyện này không liên quan đến ngươi, ta nghĩ ta cần đại phu." Bạch Hương Tú trực tiếp ngã ngửa ra giường, nằm chổng vó trên đó chờ đại phu đến khám cho mình, nhưng lại cảm thấy không được lịch sự cho lắm nên lấy chăn đắp lên người.

"Chủ nhân, hôm nay Tiểu Hỏa rất thoải mái, Tiểu Hỏa muốn phơi nắng." Giọng nói vui vẻ truyền đến, Bạch Hương Tú cảm thấy bệnh của mìn ngày càng nặng.

Đại phu nhanh chóng tiến vào tiểu viện, vì tuổi đã cao nên cũng không quá câu nệ quy củ.

Bạch Hương Tú trực tiếp đưa tay mình ra, nói: "Đại phu, trong đầu ta xuất hiện ảo giác, luôn có cảm giác có người đang nói trong đầu ta, mau xem thử xem có phải ta bị điên rồi không."

Lão đại phu kia giật giật miệng, đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người thoải mái thừa nhận mình bị điên đấy. Sau khi bắt mạch xong thì cười nói: " Bệnh của Tú phu nhân về cơ bản đã khỏi, chỉ cần uống thêm mấy thang thuốc nữa thì sẽ không sao."

Thật là, vậy mà vội vã cho người gọi ông ta đến như vậy, người cũng đâu có vấn đề gì đâu chứ.

Ông ta nhanh chóng đưa đơn thuốc, sau đó ôm hòm thuốc rời đi.

Bạch Hương Tú vẫn còn nằm trên giường nói: "Đại phu, ngài đừng đi, ta có bệnh thật mà." Hiện tại trong đầu nàng vẫn còn âm thanh kia: "Ta không phải là người, ta là Tiểu Hỏa, ta là Tiểu Hỏa, ta là xương rồng cảnh nha."

Ai lại có thể nói chuyện với cây xương rồng cảnh chứ, nàng chưa gặp chuyện này bao giờ.

Lúc này Tiểu Thi cũng mất chủ ý, sau khi nghe được đại phu nói phu nhân không sao mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Có lẽ do kinh hãi quá độ nên mới có chút ảo giác, khôi phục sẽ chắc chắn tốt hơn.

Bạch Hương Tú ròng rã "điên" hai ngày, ngay cả tin tức nàng bị điên cũng truyền ra bên ngoài luôn rồi. Một cây xương rồng cảnh nói chuyện, hơn nữa chỉ có mình nàng nghe được.

Chỉ cần nàng giả vờ không nghe được thì có phải mình sẽ lại là một người bình thường không?

Tiểu Hỏa đúng là một cây xương rồng cảnh, một cây xương rồng cảnh cái gì cũng không biết. Có lẽ một ngày nó ngủ hai mươi tiếng, tỉnh bốn tiếng nên nàng cũng không cảm thấy phiền lắm.

Chuyện khiến nàng phiền muộn là chuyện khác, đó chính là nàng bị xương rồng cảnh đâm cũng không về được, hay do thời gian địa điểm không đúng?

Ngày đó nàng thử đâm cùng một canh giờ, kết quả chảy máu nhưng không trở về. Vậy có phải là phải đợi ngày này năm sau không? Vì nàng đã hỏi qua Tiểu Thi mới biết hôm đó có chút khác ngày thường, đó là ngày quỷ tiết (1) hàng năm.

(1) Tết ma quỷ, bắt đầu từ mười bốn tháng bảy âm lịch cho đến mười sáu.

Chẳng lẽ phải chờ đến quỷ tiết năm sau đúng giờ đó đâm một cái mới có thể về được? Nhưng nghĩ đến chuyện ngày nay năm sau có lẽ mình đã bị loạn côn đánh chết khiến tâm trạng nàng khủng hoảng vô cùng.

Cảnh tượng ngày đó còn rõ mồn một trước mắt nàng, nàng rất sợ.

Nhất định phải nghĩ cách không để chuyện đó phát sinh, trong năm nay nhất định nàng phải ôm được một cái cột lớn tránh kiếp nạn này. Như vậy thì không thể quay về cũng có thể sống tốt mà, phải không?

Về phần muốn tìm mỹ nam cổ đại để yêu đường, ý nghĩ này không thực tế chút nào, cách xa một chút tốt hơn.

Nhưng nên ôm đùi ai thì được đây?

Nam chính...

Chắc chắn không được, vừa nghĩ đến hắn Bạch Hương Tú đã đau bụng.

Lão phu nhân...

Càng không được hơn, vừa nghĩ đến bà sẽ liên tưởng đến chuyện nhi tử của bà là Lệ vương.

Nghĩ tới nghĩ lui, hình như từ khi nàng xuyên đến đây cũng chỉ gặp qua nam phụ Tống Hiểu Nguyệt.

Tống Hiểu Nguyệt trong ngoài đều rất ôn nhu, nếu như nói nam chính là lửa vậy hắn chính là nước, nam chính là mặt trời nóng bỏng thì hắn chính là mặt trang thanh lãnh.

Hơn nữa gia cảnh cũng không tệ, có thể sánh ngang với nam chính. Các nam phụ khác đều hơi yếu, cho dù có "câu" được cũng không chống lại nam chính được.

Nếu như là Tống Hiểu Nguyệt, dựa vào quan hệ của hắn và nam chính, giúp nàng ra ngoài là chuyện dễ như trở bàn tay.

Mà hắn cũng là người chung tình, dù trong nhà có tiểu thϊếp nhưng chỉ cần yêu nữ nhân nào thì cũng sẽ như nam chính vậy, sẽ không để ý đến những người kia.

Ngoại trừ việc đó thì Tống Hiểu Nguyệt đối xử với nữ nhân rất dịu dàng, tuyệt đối không làm ra chuyện loạn côn đánh chết. Cho nên nàng càng nghĩ càng cảm thấy đây là ứng cử viên sáng giá cho con đường ôm đùi của mình.

Về việc sao có thể thể ôm được đùi, vậy thì chỉ có thể tự đưa mình cho hắn, chẳng lẽ muốn giống hiện đại làm bằng hữu với nam nhân sao? Nam nhân cùng nữ nhân làm gì có cái gọi là tình bạn trong sáng chứ, cho dù là hiện đại cũng hiếm, nói gì đến cổ đại.

Bạch Hương Tú suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng quyết định theo đuổi Tống Hiểu Nguyệt. Để hắn thoát khỏi vận mệnh cô đơn, cũng giúp bản thân không bị loạn côn đánh chết.

Dù sao sau này nam chính cũng chỉ muốn đuổi hết đám tiểu thϊếp ra khỏi phủ, có người muốn thì chẳng lẽ hắn lại không lập tức đưa nàng đến cho Tống Hiểu Nguyệt bằng hai tay sao!

Nhưng điều kiện đầu tiên là theo đuổi kiểu gì.

Tống Hiểu Nguyệt thích nữ chính là vì nàng ta có tài năng riêng của bản thân, sau lại gặp được trong phủ của nam chính, nghe nàng đàn một bài, từ đó hãm sâu vào.

Cho nên Tống Hiểu Nguyệt thích nữ nhân cũng không phải vì bề ngoài của nàng mà là vì nàng mới thích. Bạch Hương Tú sờ cằm mình, nàng thì có tài năng gì ngoài trồng hoa cỏ chứ!

Nhưng nếu muốn tiếp cận Tống Hiểu Nguyệt thì phải là người có tài, đây là điều quan trọng nhất.

Nàng quyết định trước tiên nên xem qua thơ ca ở nơi này trước, kết hợp với chút lịch sử, xem tiền bối xuyên qua trước có trộm hết thơ ca ở đây rồi không.

Chỉ sợ đến lúc nàng tùy tiện đọc một bài thơ cũng bị nói là ăn trộm thì thảm lắm.

Thế là nàng bắt đầu hăng hái đọc sách, hăng hái đến mức có thể so với năm thi đại học luôn rồi.

Tiểu Thi nhìn chủ tử nhà mình cả ngày ngâm mình bên trong đống sách, xem từ sáng sớm đến đêm khuya, đầu không chải mặt không lau, hoàn toàn trầm mê vào đó.

Sách đẹp như thế sao?

Chủ tử bình thường đọc sách được mấy ngày lại bắt đầu chuyển qua luyện chữ. Lại luyện từ sáng sớm đến tối mịt, viết mệt để bút xuống xoa tay rồi viết tiếp.

Chưa bao giờ thấy chủ tử tự ngược bản thân mình như vậy, Tiểu Thi thực sự bị dọa sợ. Người bên dưới lại bắt đầu truyền tin ra, nói rằng hôm đó Tú phu nhân bị dọa đến phát điên, hành động ngày càng quái lạ.

Lúc Lệ vương nghe được chuyện này đã là hai tháng sau, lão phu nhân nói qua một chút với hắn: "Lát nữa ta sẽ cho người đến nhìn thử, nếu như bị điên thật thì đưa người đến trong am tĩnh dưỡng đi, biết đâu có phật lại khôi phục như cũ."

Long Hành gật đầu xem như đồng ý, hắn đi từ chỗ lão phu nhân ra vẫn cảm thấy có chút không chân thực. Thiếu nữ hoạt bát ngày đó cứ như vậy mà hóa điên sao? Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn đi về phía Đông viện.