Chương 8: Người điên có tài

Lúc này chính là thời gian nắng gắt cuối thu, Long Hành đã sớm quen với kiểu thời tiết nóng bức này, cũng không cảm thấy có gì khó chịu.Đông viện vốn ở nơi hẻo lánh, hiện tại ở đây có một vị chủ tử điên nên lại càng không có người lại gần.

Bốn phía yên tĩnh, chỉ có gió ngẫu nhiên thổi qua khiến người ta cảm thấy nhẹ người sảng khoái nhưng kèm theo đó là chút phiền muộn. Vì gió qua rồi vẫn là thời tiết nóng bức khiến người khác không chịu nổi.

Long Hành đến trước cửa Đông viện, gã sai vặt nhanh chóng đi lên định gõ cửa. Đúng lúc này một trận gió nhẹ thổi qua, một tờ giấy đầy chữ cũng bay ra từ bên trong.

Long Hành đưa tay bắt lấy, chưa nhìn kỹ ở trên viết gì thì lại nghe người phía trong nói: "Tú phu nhân, một tờ bị gió thổi bay rồi."

Tiếp đó là một giọng nói buồn bực: "Gió không hiểu chữ, sao lại làm loạn thổi bay giấy của ta chứ, đúng là khốn kiếp..."

"Tú phu nhân, nói cẩn thận, nô tỳ đi tìm cho ngài." Tiểu Thi không còn lời nào để nói, vì sao ngôn ngữ của chủ tử nhà mình ngày càng thô bạo vậy?

"Không cần, một tờ giấy lộn mà thôi." Người bên trong không nói nữa nhưng Long Hành lại nghe được câu chữ rõ ràng rành mạch của nàng, đâu có chỗ nào giống người điên chứ?

Gã sai vặt dừng động tác gõ cửa, xoay người đi lại chỗ hắn thì phát hiện trong tay Long Hành có một tờ giấy, hắn ta tiến lên nói: "Vương gia để nô tài vứt đi cho ngài!" Hắn ta nhìn chủ tử đang định vứt tờ giấy trong tay đi nên bước lên nhận lấy.

Long Hành tiện tay đưa tờ giấy giao cho hắn ta, dù sao nữ nhân kia cũng nói đó chỉ là giấy lộn.

Nhưng lúc gã sai vặt nhận tờ giấy, hắn liếc mắt một cái thì mơ hồ thấy được "Thập niên ma nhất kiếm, sương nhận...", phần dưới không thấy rõ vì người kia đã cầm đi.

"Mang về." Hắn gọi gã sai vặt lại, sau đó lấy tờ giấy trong tay hắn ta, lúc này mới thấy rõ câu thơ viết phía trên.

"Thập niên ma nhất kiếm,

Sương nhận vị tằng thí.

Kim nhật bả kỳ quân,

Thùy vi bất bình sự?" (1)

[Mười năm chỉ mài có một thanh kiếm,

Lưỡi kiếm sắc lạnh như sương nhưng chưa từng dùng thử.

Hôm nay cho bạn xem,

Có ai bị ức hϊếp không?]

(1) Bài thơ "Kiếm khách" của Giả Đáo.

Rõ ràng là chữ viết thanh tú của nữ tử, sao lại có thể viết được một bài thơ phóng khoáng như thế này được?

Hoặc có thể nàng đang chép lại thơ của người khác, nhưng người này là ai? Một cô nương dòng dõi thư hương sao có thể quen một anh hùng hào kiệt như vậy được?

Long Hành từ nhỏ đã tập võ rồi tòng quân, trong người tất nhiên cũng sẽ có sự lãng mạn phóng khoáng. Đáng tiếc, hoàng đế đương thời thích những bài thơ hoa mỹ lộng lẫy, những bài thơ mạnh mẽ phóng khoáng như thế này đã nhiều năm không người viết.

Hắn tự cho rằng nam nhi chân chính trên đời này đã chết hết, không ngờ rằng lại đọc được một bài thơ như thế vậy trong tình huống này.

Hắn thấy thích nhưng lại cảm giác hỏi một nữ tử chuyện này có chút không có lý do chính đáng, vậy nên quyết định có cơ hội thì phái người tìm hiểu xem thế này.

Bạch Hương Tú bên này còn đang chăm chú suy nghĩ, bản thân nàng vốn thích những bài thơ ngôn từ phóng khoáng, đáng tiếc Tống Hiểu Nguyệt hình như không đặc biệt thích. Nàng nhớ hắn thích thơ có chút hoa lệ, những bài thơ thi tình họa ý.

Nàng chỉ cần không cẩn thận loan truyền một hai câu có lẽ sẽ khiến hắn hứng thú.

Nhưng người sợ nổi danh heo sợ mập, lỡ như truyền đi rồi tất cả mọi người đều biết tên nàng thì sao, vậy thì không phải là lại giống nữ chính rồi sao?

Cho nên nàng phải nghĩ một cách có thể đưa đến tay Tống Hiểu Nguyệt cũng không bị người ngoài phát hiện.

Cuối cùng Bạch Hương Tú cũng nghĩ được hai câu thơ tình yêu hay nhất mà nàng biết, nhưng truyền đi như thế nào lại là một vấn đề khác.

Cũng may, cuối cùng cơ hội cũng đến.

Nam phụ Tống Hiểu Nguyệt đến, hắn mang theo biểu đệ nghịch ngợm của mình đến, tiểu hài tử xông nhầm vào Đông viện. Bạch Hương Tú vui vẻ, cuối cùng cũng đến, không đưa đứa nhỏ mang cái gì về thì thật xin lỗi tâm huyết nhiều tháng nay của mình!

Nhưng đứa trẻ hư này đến thì nhìn chằm chằm bánh táo của các nàng, một miếng lại một miếng, ăn mãi không dừng. Ngươi nói gì đó đi, ngươi là một công tử thế gia, trong nhà có rất nhiều đồ ăn ngon, tại sao lại chạy đến phòng của nàng ăn đồ của nàng chứ?

Mặc dù nàng thấy một người bạn nhỏ ở ngoài di chuyển loạn lên, lại có hạ nhân gọi hắn là Thôi thiếu gia, biết thân phận của hắn nhưng vẫn cố ý để hắn tiến vào.

Nhưng nhìn một đĩa bánh táo đã bị ăn hết chỉ còn hai miếng mà nàng vẫn chưa nghĩ được cách đưa thơ đã viết xong cho hắn mang về khiến nàng cảm thấy vô cùng xoắn xuýt.

Lúc này hạ nhân bên ngoài nói: "Thôi thiếu gia, Tống công tử nói ngài trở về, đừng quấy rầy hậu viện yên tĩnh của vương gia."

Đứa nhỏ Thôi thiếu gia này cũng chỉ mới bảy tuổi, hắn tùy ý xoa xoa tay nói: "Biết rồi."

Khó khăn lắm mới gặp một tỷ tỷ xinh đẹp, muốn lại gần nhìn thử một chút, hơn nữa bánh táo của tỷ tỷ lại ăn rất ngon, cuối cùng ăn chưa xong đã bị gọi về.

Thấy đứa nhỏ vẫn còn nhìn chằm chằm bánh táo của mình, Bạch Hương Tú nghĩ ra một cách, nhanh chóng đến bàn đọc sách lấy ra một tờ giấy, dùng mặt sau bọc lấy mấy miếng bánh ngọt kia rồi nói: "Thích thì cầm trên đường ăn đi, dùng cái này để lót, đừng làm bẩn tay."

Nhìn Thôi thiếu gia nhận lấy, nàng yên lặng cho mình khen ngợi mình mười hai lần.

Thôi thiếu gia đưa tay nhận, trong lúc đó còn nhịn không được mà sờ soạng tay nhỏ của mỹ nhân mốt chút. Người này tuy nhỏ nhưng cực thích mỹ nhân, sờ tay xong thì quyết định một tháng này sẽ không rửa tay.

Hạ nhân vất vả lắm mới đưa đứa nhỏ này kéo ra khỏi Đông viện, hắn vừa ăn bánh ngọt vừa nói: "Người đẹp đồ cũng ngon, nhưng trong phòng bày trí hơi xấu, nhìn không hợp chút nào."

"Thôi thiếu gia, ngài đi bên này, cẩn thận ngã."

Hạ nhân trong phủ sụp đổ, đứa nhỏ này mới lớn đã biết nhìn mỹ nhân. Nếu lớn hơn chút nữa cứ vậy xông vào viện nữ nhân của vương gia thì bọn họ không phải sẽ bị đánh chết đấy chứ?

Thôi thiếu gia vừa đi vừa ăn, hắn lấy giấy lau lau miệng mình, xong đó ném sang một bên.

Bài thơ mà Bạch Hương Tú vất vả hơn tháng mới nhớ được cứ thế bị xé chỉ còn mấy chữ, lại còn nhòe nhòe không rõ.

Đến lúc gặp Tống Hiểu Nguyệt và Lệ vương, hắn lập tức nhảy lên người biểu huynh của mình, cười nói: "Biểu ca, biểu ca, đệ nhìn thấy đại mỹ nhân."

Tống Hiểu Nguyệt thấy hắn ăn đến mức trên miệng toàn là vụn bánh thì lắc đầu nói: "Không có quy củ." Nhưng vẫn lấy khăn tay ra tự mình lau cho hắn.

Biểu đệ này từ nhỏ đã thích dính lấy hắn, vốn dĩ hôm nay hắn muốn đến Lệ vương phủ nhưng đứa nhỏ này lại đòi đi theo. Có lẽ trong nhà đã quen ngang ngược nên một chút cũng không chịu ngồi im.

Thôi thiếu gia đưa miếng bánh táo còn lại lên trước mặt hắn, vinh quang hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là thứ cần đưa đã bị phá cho gần nát.

"Huynh nhìn đi, mỹ nhân tỷ tỷ còn đưa bánh ngọt cho đệ ăn, ăn rất ngon đó. Biểu ca cũng ăn một miếng đi." Nói rồi lấy một miếng đưa lên trước miệng Tống Hiểu Nguyệt.

Tống Hiểu Nguyệt cười khổ, nhận bánh tay trên tay hắn rồi để lên bàn, nói: "Đệ cũng biết biểu ca không thích ăn đồ ngọt."

Long Hành nói: "Đưa Thôi thiếu gia đi rửa tay." Bẩn như vậy, chỉ sợ bằng hữu này của hắn cũng đã sớm sụp đổ trong lòng.

Phân phó xong thì tùy ý nhìn qua miếng bánh ngọt bị cắn linh tinh kia, vốn muốn gọi hạ nhân lên dọn nhưng lại mơ hồ nhìn thấy bút tích bên dưới.

Hình như hắn đã từng thấy bút tích này ở đâu đó, trong lòng không khỏi động đậy.

Tống Hiểu Nguyệt cũng nhìn thấy, sắc mặt không khỏi cứng lại nói: "Nhất định là đã cầm giấy thư pháp của vị phu nhân hậu viện để bọc bánh lại." Nói rồi đưa tay muốn rút tờ giấy ra.

"Đừng để bẩn tay, để hạ nhân dọn là được!" Không biết vì sao hắn không muốn để Tống Hiểu Nguyệt nhìn thấy đồ nữ nhân kia viết.

Đúng là Tống Hiểu Nguyệt cũng sợ bẩn, hắn mỉm cười rút tay về. Hạ nhân đến thu dọn, bọn họ cầm cái xẻng nhỏ đặt bánh táo sang một bên rồi lui xuống.

Mấy chữ trên bánh táo hướng lên trên, mấy chữ còn sót lại lọt vào mắt hai nam nhân. Nhưng chỉ còn một ít chữ khiến người khác nhìn như rơi vào sương mù.

"...Thu quang lãnh họa bình... Phác lưu huỳnh. Thiên giai dạ sắc hương... Khiên ngưu chức nữ tinh."

Câu thơ thanh lệ thoát tục, nhưng không phải thiếu nửa câu đầu thì cũng là thiếu nửa câu sau.

"Đáng tiếc." Trong lòng Tống Hiểu Nguyệt dao động, thầm trách biểu đệ quá sơ ý, biến bài thơ hay thành cái dạng này.