Chương 7

“Hắn chắc chắn cực kỳ, cực kỳ tức giận.”

Cho đến khi lên xe, hệ thống mới mở lời.

Quý Vũ không quan tâm: “Tôi đến đây để làm giảm chỉ số hận thù của Tô Nguyệt, hắn ta tức giận thì quá tốt đi chứ?”

“Nhưng nếu mối quan hệ của hai người trở nên căng thẳng sẽ khiến anh ta cảnh giác với cô hơn, gây trở ngại cho kế hoạch.” Hệ thống máy móc đáp trả.

Quý Vũ nhếch môi: “Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu.”

“Sao cô biết được?” Hệ thống hỏi lại.

“Bởi vì đó là nhân tính bổn tiện [1], mà hắn vừa vặn chính là cái thứ ‘tiện’ này.” Quý Vũ nhếch môi, không chút nào che giấu khinh bỉ đối với Lục Thành.

[1] Quý Vũ đổi câu “Nhân chi sơ tính bổn thiện” thành “Nhân tính bổn tiện” để khịa Lục Thành.

Hệ thống im lặng: “Có thể giải thích một chút không?” Nó nghe không hiểu.

Quý Vũ khởi động máy, chầm chậm lái khỏi bãi đỗ xe.

Mãi cho đến khi đi trên đường, Quý Vũ mới thở dài: “Trí thông minh của cậu có hạn. Cậu không hiểu cũng bình thường thôi, đừng buồn nhé.”

Hệ thống: “?”

Nó ngẫm nghĩ phút chốc mới dần nhận ra được cô đang châm chọc mình, đang muốn cãi lại bỗng đột nhiên nhận ra mấu chốt: “Cô nói xem vì sao trí thông minh của tôi bị hạn chế?”

Ngón tay Quý Vũ như có như không gõ trên vô lăng đột ngột ngừng lại.

“Tôi là hệ thống sơ cấp, giới hạn trí thông minh so với hệ thống cao cấp cũng không quá khác biệt. Đây là chỉ là thiết lập lúc đầu thôi, không phải hạn chế về sau.” Hệ thống giải thích xong, không quên bổ sung một câu: “Nhưng so với nhân loại, trí thông minh của tôi vẫn ở mức thượng thừa.”

“Cậu giải thích hợp lý vậy còn hỏi tôi làm gì?” Quý Vũ buồn cười.

Hệ thống lặng thinh trong chốc lát: “Tôi chỉ mò vì sao cô lại lại suy nghĩ như vậy?”

“Cậu cảm thấy vì sao?” Quý Vũ chớp mắt.

Hệ thống trầm ngâm: “Dựa vào kinh nghiệm xem phim đọc sách khoa học viễn tưởng mà ra?”

“Không sai, chính là như thế.” Quý Vũ lập tức trả lời.

Hệ thống lại dừng một chút: “Sao tôi cứ cảm thấy cô trả lời cho có vậy?”

“Sao cậu lại nghĩ tôi thế?” Quý Vũ thất vọng nhíu mày.

Hệ thống nghe thấy giọng cô có gì đó không đúng, lập tức xin lỗi, Quý Vũ ‘miễn cưỡng’ tha thứ cho nó rồi tiếp tục chuyển sang chủ đề mới.

Cho đến khi tiến vào khu biệt thự Xuân Nhật, hệ thống mới phản ứng lại: “Quả nhiên lúc nãy cô trả lời lấy lệ.”

Quý Vũ giả vờ như không nghe thấy, xách theo túi to túi nhỏ bước vào nhà họ Tô.

Kim Phỉ vừa nhắn tin cho cô xong thì đứng chờ ở cửa, thấy cô đi về hướng này vội chạy nhanh đến xách hộ đồ trong tay cô: “Con bé này, con mua nhiều quà như vậy làm gì?”

“Lâu lắm con không về nhà, nên muốn mua cho hai người ít quà.” Quý Vũ ngượng ngùng đáp.

Kim Phỉ oán trách nhìn cô: “Con có thể về nhà là món quà quý giá nhất rồi, khách sáo nữa là mẹ buồn đấy.”

“Chỉ lần này thôi, lần sau con không mua nữa.” Quý Vũ vội vàng bảo đảm.

“Vừa đúng lúc.” Kim Phỉ giục cô vào nhà “Cha con một ngày chưa ra ngoài rồi, chỉ vì đợi con thôi đấy, mau vào nhà đi.”

Quý Vũ nghe vậy sải chân càng nhanh hơn, khi cô vừa bước đến phòng khách, một giọng nói âm dương quái khí [2] bỗng nhiên vang lên: “Vệ sĩ trong nhà đâu hết rồi? Ai cũng cho vào nhà được? Có muốn nghỉ việc hết hay không, hả?”

[2] âm dương quái khí: tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà lần (theo hvdic.thivien.net).

Quý Vũ nghe được chỉ biết cười khổ, nhìn cha Tô đang ngồi trong phòng khách: “Cha.”

“Cô đừng gọi bậy gọi bạ, tôi không gánh nổi đâu.” Cha Tô mỉa mai.

Kim Phỉ bất mãn bước tới: “Khó khăn lắm con bé mới về nhà, ông đừng có sinh sự nữa.”

“Đây là nhà tôi, tôi thích nói gì thì nói!” Cha Tô tức trừng mắt.

Kim Phỉ cũng bắt chước trừng mắt lại: “Người nào ngồi đợi ở nhà một ngày ấy nhỉ? Ông thích nói cái gì thì cứ nói, đến lúc con nó đi rồi, có bản lĩnh thì đừng có ra vẻ đau lòng!”

“Ai đau lòng? Nó là người nhà họ Lục, nó đi rồi thì sao tôi phải đau lòng?!” Mặc dù phản bác lại nhưng giọng cha Tô bất giác nhỏ đi.

Quý Vũ đỏ mắt đi đến trước sô pha: “Cha…”

“Đừng có mà gọi tôi!” Cha Tô phát hoả.

Kim Phỉ vội kéo Quý Vũ ngồi xuống: “Đừng quan tâm ông già kia, ông ấy uống nhầm thuốc rồi.”

“Thuốc tôi uống mỗi ngày là do bà đưa, có uống nhầm cũng là do bà!” Cha Tô tiếp tục cãi chày cãi cối.

Kim Phỉ cười: “Tôi nên độc chết ông cho rồi, tránh cho ông miệng chó không phun được ngà voi!”



“Bà….”

“Cha, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa.” Quý Vũ nghẹn ngào cắt lời bọn họ: “Nếu hai người còn cãi nhau nữa, con sẽ…”

Sẽ gì cơ? Kim Phỉ nhanh chóng hoảng hốt, cha Tô cũng không biết nên làm gì nên đành ngồi ngay ngắn lại.

Hệ thống: “Cô muốn đi à?”

“Con sẽ cho hai người mỗi người một quả táo.”

Hệ thống: “…”

Quý Vũ nói xong thì quả thật đi đến bàn đựng đĩa trái cây cầm hai trái táo, đưa mỗi người một quả.

Lúc đầu Kim Phỉ hơi hoang mang, sau khi tỉnh táo lại mới vội hỏi: “Nguyệt Nguyệt, con đói chưa?”

“Hơi hơi ạ.” Quý Vũ thành thật trả lời.

Kim Phỉ cười cười: “Hai mẹ con mình xuống bếp nhìn xem, sẵn tiện tìm ít đồ cho con ăn lót dạ.” Nói xong, bà cảnh cáo liếc nhìn cha Tô.

Cha Tô càu nhàu, nhưng cuối cùng cũng không dám hó hé nữa, vẻ mặt hóng hớt nhìn theo hai người.

“Muốn cái gì nữa?” Kim Phỉ cạn lời.

Cha Tô không vui: “Tôi sợ mấy người trộm đồ nhà tôi, được chưa?”

“Ông…ông đúng là tật xấu không bỏ.” Kim Phỉ không biết nói sao cho phải.

Quý Vũ vội khuyên can: “Được rồi được rồi, không cãi nhau nữa.”

“Ai cãi nhau với bà ta.” Cha Tô lẩm bẩm, đi tới đi lui trước cửa phòng bếp.

Quý Vũ và Kim Phỉ liếc nhìn nhau, hai người đều rất buồn cười nên đành phải quay lưng lại, tránh cho cha Tô nhìn thấy lại rước thêm phiền toái cho họ.

Tay nghề của đầu bếp nhà họ Tô cực kỳ tốt, hơn nữa không biết có phải do hiểu rõ về khẩu vị của Tô Nguyệt hay không mà Quý Vũ cảm thấy đồ ăn ở đây còn ngon hơn nhà họ Lục gấp mấy lần. Cô không nhịn được ăn nhiều thêm một bát.

Kim Phỉ càng nhìn càng đau lòng, liên tục gắp đồ ăn vào bát cô, cha Tô cũng thường xuyên nhìn cô, dường như muốn nói gì đấy nhưng lại nhịn xuống.

“Tôi cảm thấy ông ấy muốn mắng cô đấy, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.” Hệ thống phỏng đoán.

“Tiểu Bùi nhà tôi thông minh quá.” Quý Vũ khen nó.

Hệ thống câm lặng.

Một bữa cơm kéo dài gần hai tiếng, sau khi ăn xong Quý Vũ không rời đi ngay mà vẫn đợi cho đến 11 giờ tối.

“Trễ thế này rồi hay là con đừng về, ở nhà một đêm đi.” Tiễn Quý Vũ lên xe, Kim Phỉ khuyên.

Cha Tô đi phía sau tỏ vẻ không vui: “Bà quan tâm nó làm gì? Người ta nhớ thương nhà của người ta đó.”

“Đây cũng là nhà của Nguyệt Nguyệt.” Kim Phỉ liếc cha Tô trắng mắt, lại quay đầu nhìn Quý Vũ: “Thật sự không ở lại à?”

“Hôm nay không được rồi ạ, ngày mai con đến rồi sẽ ở lại một hôm.” Quý Vũ ôn hoà nói.

Vừa nghe cô nói ngày mai còn tới, lỗ tai cha Tô nhanh chóng căng ra, vẻ mặt rõ ràng là rất vui nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, nhìn thoáng qua vô cùng khôi hài.

Kim Phỉ cũng cực kỳ vui vẻ: “Được rồi, con về nghĩ xem mai muốn ăn gì thì nhắn cho mẹ, sáng mai mẹ đi chợ mua cho.”

“Thế sáng mai con đi cùng mẹ, mẹ nhớ gọi con nhé.” Quý Vũ cười mỉm, nói xong thì vẫy tay với cha Tô: “Cha ơi, mai gặp ạ.”

“Cái đứa phiền phức này, ai cần cô tới làm gì.” Cha Tô nghĩ một đằng nói một nẻo, khoé môi cong cong.

Chỉ số thù hận –

85.

Quý Vũ cười cười, lái xe rời đi dưới tầm mắt của hai vị trưởng bối.

“Cha mẹ dễ dàng thông cảm với cô hơn tôi nghĩ.” Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.

“Đuổi khỏi nhà mà còn cho thêm một khoản tiền lớn, trái tim của họ có thể cứng rắn bao nhiêu chứ.” Quý Vũ nhếch môi: “Tô Nguyệt vốn rất hạnh phúc, nhưng tiếc rằng cô ấy không biết trân trọng nó.”

Hệ thống nghĩ đến cốt truyện, nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Sau khi Quý Vũ lái xe về nhà cũng không vội xuống xe mà ngồi ngây người trên ghế dựa, cuối cùng ngủ quên mất.

“Quý tiểu thư, hệ thống sưởi còn đang bật, nếu cô ngủ luôn rất dễ bị ngộ độc carbon monoxide [3]!”

[3] Ngộ độc carbon monoxide: ngộ độc carbon monoxide (CO) gây ra các triệu chứng cấp tính như nhức đầu, buồn nôn, yếu, đau thắt ngực, khó thở, mất ý thức, co giật và hôn mê. Các nguồn CO tiềm năng, ngoài các đám cháy, bao gồm hệ thống sưởi hoạt động kém, các thiết bị đốt nhiên liệu không đúng cách (ví dụ, lò sưởi dầu hỏa, vỉ nướng than, bếp cắm trại, máy phát điện chạy bằng xăng) và động cơ phương tiện hoạt động trong khu vực thông gió kém (ví dụ, sân trượt băng, nhà kho, nhà để xe). Ngộ độc CO sau khi tiếp xúc với không khí ngoài trời đối với khí thải của thuyền máy cũng đã được báo cáo.

Tuy nhiên Quý Vũ ngủ rất say, không hề trả lời nó.

Hệ thống gọi cô hai lần, sau khi không nhận được lời đáp lại chỉ đành buông tiếng thở dài. Giây tiếp theo, một hình bóng xuất hiện ở ghế phó lái, vươn tay tắt máy sưởi.

Da của hắn rất trắng, sống mũi cao thẳng, trên mặt không có chút tỳ vết. Cho dù là đôi mắt phượng hay là đôi môi mỏng cùng quai hàm sắc nét đều đem lại cho người khác loại cảm giác lạnh nhạt trời sinh. Thế nhưng nốt ruồi lệ chi dưới mắt phải đã làm giảm đi sự lạnh lẽo, giống như viên ngọc tinh khiết nhất trên đời, sạch sẽ, xa xôi, không thể chạm tới.



“Anh” nghiêm túc nhìn Quý Vũ vẫn đang ngủ, tự hỏi nên đánh thức cô hay đắp thêm chăn cho cô.

Đang miên man suy nghĩ thì Quý Vũ đột nhiên phát ra tiếng khe khẽ, cô mơ màng mở mắt, thế mà lại thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

“Em mơ thấy anh.” Cô lẩm bẩm như chú mèo con rồi nhắm mắt lần nữa, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

Mơ thấy ai cơ? Hệ thống khựng lại, ngước lên nhìn vào hình ảnh “anh” vừa mô phỏng lại trong gương chiếu hậu.

Lúc Quý Vũ tỉnh lại trời đã rạng sáng, cô tiện tay nhấc chăn lên, vừa đi về nhà mới vừa nói chuyện với hệ thống: “Cậu đoán xem Lục Thành có ở nhà không.”

“Trước hết thì hôm nay là ngày quay lại nhà họ Lục ăn cơm, theo lẽ thường có lẽ hắn sẽ ở lại một đêm, nhưng bởi vì cô chọc tức hắn, hắn vẫn còn đang giận cô, cho nên chắc hẳn hắn không có nhà.” Hệ thống phân tích đâu ra đấy.

“Đúng không nhỉ? Nhưng tôi cảm thấy hắn có nhà.” Quý Vũ thuận miệng đáp.

“Tôi thấy khả năng không lớn, nếu hắn về mà thấy cô không ở đây chắc là hắn sẽ đi gặp Chu Thanh Thanh.” Hệ thống vẫn kiên trì với quan điểm của mình.

Quý Vũ cười: “Muốn cược không?”

“Cược gì?”

“Nếu tôi đoán đúng thì cậu sẽ phải chấp nhận cái tên tôi đặt cho cậu, còn nếu cậu đúng, vậy tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu vô điều kiện, cậu muốn tôi làm gì thì tôi làm cái đấy.”

Hệ thống ngập ngừng: “Hoàn toàn nghe theo tôi à?”

“Đúng.”

Hệ thống tính toán xác suất thắng của bản thân, quyết đoán đồng ý.

Ngay khi Quý Vũ mở cửa, bật đèn phòng khách, một bóng người ngồi trên sô pha khó chịu nheo mắt.

“Nói lời phải giữ lấy lời nha Bùi Cẩu Cẩu.” Khoé môi Quý Vũ cong lên.

Hệ thống: “…”

Lục Thành dần thích ứng với ánh sáng, trên mặt lộ vẻ không vui: “Sao giờ mới về?”

“Sao anh không ở nhà cũ?” Quý Vũ gần như hỏi cùng lúc.

Lục Thành khựng lại, càng thêm khó ở. Đúng thế, đáng lẽ hắn sẽ ở lại nhà họ Lục một đêm, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tô Nguyệt phớt lờ lời mình nói rồi dứt khoát quay đi cứ làm hắn cảm thấy khó chịu không chịu được, vì lẽ đó nên lúc ngồi ăn mặt hắn cũng lạnh như tiền.

Điều khiến hắn khó chịu nhất là khi hắn đang cố không để ý đến Tô Nguyệt thì mẹ và Kiều Kiều lại không ngừng đề cập tới cô, không ngừng nhắc nhở hắn rằng cảm xúc của bản thân đã bị người phụ nữ không quan trọng kia bắt thóp. Thành thử ra hắn cũng chẳng còn tâm trạng ở lại nhà họ Lục, cơm nước xong xuôi nhanh chóng trở về.

Nhưng hắn về đây rồi, trong nhà lại không có bóng ai.

“Sao anh không nói gì?” Quý Vũ nhỏ giọng hỏi.

Lục Thành lạnh mặt nhìn cô: “Thế nào, nghĩ đêm nay tôi không về nên lêu lổng bên ngoài tới giờ mới trở lại à?”

Sắc mặt Quý Vũ trắng nhợt, không thể tưởng tượng được hỏi: “Em về nhà cha mẹ thôi, sao anh có thể nói vậy?”

Nhận ra lời mình nói hơi quá đáng, Lục Thành mím môi: “Xin lỗi, tôi không có ý đó…”

“Em chỉ về muộn hai tiếng, thế mà anh bảo em lêu lổng bên ngoài.” Quý Vũ cắt lời hắn, hốc mắt ửng đỏ lùi về sau: “Vậy mấy hôm anh không về nhà, em cũng có quyền nghĩ anh tằng tịu ở bên ngoài phải không?”

“Tô Nguyệt, cô bình tĩnh lại đi, tôi chẳng qua chỉ lỡ lời thôi, vậy là còn nhẹ chán, sao cô để bụng quá vậy?” Lục Thành nhíu mày.

Quý Vũ thất vọng lắc đầu: “Anh nói thế chỉ vì trong lòng anh thật sự nghĩ vậy, A Thành, em yêu anh nhường nào, không ngờ trong lòng anh em là loại người này. Em muốn bình tĩnh lại một chút.”

Dứt lời cô nhanh chóng quay người ra khỏi cửa.

Lục Thành lập tức bật dậy đuổi theo: “Nguyệt Nguyệt!”

Quý Vũ kịp thời đứng lại.

Lục Thành dịu giọng: “Là do tôi không tốt, tôi xin lỗi, cô đừng giận.”

Quý Vũ quay đầu nhìn hắn, cắn môi không nói gì, ánh đèn vàng chiếu lên hình dáng dịu dàng của cô, thoạt nhìn càng thêm tội nghiệp.

Lục Thành nhìn cô, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời: “Trễ vậy rồi em đừng ra ngoài nữa.”

Quý Vũ mím môi, cúi đầu đi về phòng.

Lục Thành thấy cô vào nhà mới bất chợt nhớ ra, rõ ràng hắn muốn tức giận với cô, tại sao bây giờ lại biến thành ăn nói khép nép dỗ dành vậy?

….Kệ thôi, bình thường cô cũng đủ khổ rồi, nếu không phải vừa nãy cô trách hắn vài câu thì có khả năng hắn sẽ phớt lờ cảm giác của cô giống trước kia. Dù gì cô vẫn là vợ hắn, đã kết hôn rồi thì hắn cũng không nên quá nghiêm khắc với cô.

Lục Thành vuốt mũi, vừa cởϊ qυầи áo vừa đi tới phòng ngủ, vừa đến cửa, trên người hắn chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, hắn cong môi vặn tay nắm.

Tay nắm cửa không nhúc nhích.

Lục Thành: “?”

“Tâm trạng em không tốt, anh ngủ ở phòng khách đi.” Giọng Quý Vũ vọng ra từ trong phòng.

Lục Thành: “?”