Chương 17

“Không.”

Cuối cùng Vưu Đa Lạc vẫn quyết định giữ lại nó, mà không phải để hệ thống hấp thu.

Hệ thống rà quét cho ta cách luyện hóa nó.

“Tinh.”

“Chế quyết.”

“2000 tích phân.”

“Mắc quá.”

Mua nó, cô chính là sẽ trở lại trước giải phóng, nên may mắn lúc trước cô vẫn chăm chỉ làm nhiệm vụ nếu không giờ này nàng chẳng thể nào mua nổi thứ mình cần.

Tuy nghĩ vậy, nhưng Vưu Đa Lạc vẫn điểm vào mua.

Sau khi mua xong thông tin của “chế quyết” tràn vào trong đầu của cô.

Nhờ có những lần trước, cô đã có chuẩn bị tâm lý nên cũng không hè bị choáng ngợp bởi thông tin quá nhiều.

Sau một lúc lâu, Vưu Đa Lạc điều chỉnh trình trạng thân thể về trạng thái tốt nhất theo như “chế quyết” yêu cầu rồi tiến hành luyện hóa “không gian”.



Hai hôm sau.

Vưu Đa Lạc rời khỏi phòng, hai hôm nay ngoài ăn cơm và giải quyết nhu cầu cá nhân ra thì cô vẫn luôn tập trung trong việc luyện hóa “không gian” cuối cùng trời không phụ lòng người cùng nó đã nhập là một với linh hồn cô, trở thành một phần của cô.

Giờ cô không cần phải lo lắng chuyện với Khuê lập lại với mình.

Khuê chính là tên của linh hồn dị thế trong người Lê.

Cô nàng vốn là một nhân viên nghiên cứu của Viện Hàn Lâm, chuyên nghiên cứu về khoa học và vũ khí quân sự.

Khuê tuy chỉ mới 29 tuổi nhưng đã đạt được những thành tựu to lớn, cô chính là người phụ trách chính của nhiều hạng mục nghiên cứu lớn của Viên Hàn Lâm.

Vưu Đa Lạc có được kí ức của Khuê nên những gì Khuê biết cô đều biết chỉ khác là không được thành thạo cho lắm.

Nhưng vấn đề khiến cho cô phân vân chính là không biết nên sử dụng những kiến thực này như thế nào.

Thế giới này có con đường phát triển của riêng nó, và theo như cô biết hiện gì thì không phải theo hướng của khoa học.

Nếu cô đưa những kiến thức này vào trong thế giới này, thì sẽ khiến cho thế giới thay đổi, hay thật khó nghĩ.

Trẻ nhỏ mới cần lựa chọn, cô không phải nên hai tay cùng nắm khoa học hay gì cũng vậy.

Cô đều dùng.

Thế là Vưu Đa Lạc tung tăng chạy ra ngoại tìm cha cô, nghĩ cách sử dụng nó đi.

Cha cô và cô khá giống nhau.

Có thể nói ở nhà cô giống cha cô nhất về tính cách chính vì vậy ông mới sủng ái cô nhất.

Cha cô không chỉ có dã tâm, khả năng của ông cũng tương tự như dã tâm của mình.

Nên tuy nói cô là người thừa kế của chức tộc trưởng, nhưng thường ngày không có chuyện gì của cô.

Tại sao ư, ông còn có thể giữ chức tộc trưởng này 200 năm nữa, nên thời gian để cô tiêu dao.

Giờ có được thứ mới mẻ có khả năng sẽ giúp được bộ lạc lớn mạnh, cô muốn chia sẻ với cha.



Vưu Đa Lạc vui vẻ chạy đi ra ngoài.

Đi không lâu một đám đông vây quanh ở chỗ sân gần cổng bộ tộc.

Chuyện này cũng không có gì mới mẻ. Dù sao đó là nơi các đội đi săn tập hợp khi đi săn về để xử lý con mồi.

Và đó còn là nơi nhiều giống cái thích tụi tập nên cô vốn cũng không để ý, nhưng muốn đi tới nơi làm việc của Mạt Khắc dẫn Bạch Tinh Tinh quay về bộ lạc.

Vốn Mạt Khắc muốn ở lại Vạn thú thành để an toàn đảm bảo Kha Đế Tư chẳng thể nào có thể bắt đi Bạch Tinh Tinh.

Nhưng nữa đêm, Sa La giống cái con gái của tộc trưởng Hổ tộc Sa Bàng tìm tới, cô ta ép buộc hắn muốn hắn trở thành giống đực của mình, nếu không chính là phát động Hổ tộc đánh Báo tộc.

Đáng chết, nếu lúc trước anh chú ý hơn một chút không bi cô ả thực hiện được âm mưu, thì đã chẳng phải đi đến tình trạng này.

Nhìn Mạt Khắc dẫn nữ chính quay về cô cũng không bất ngờ, như ban đầu đã nói bộ lạc này mới là nơi nữ chính quật khởi.

Không hề để ý đến Mạt Khắc với Bạch Tinh Tinh cô quay người tiếp tục đi cha.

Lúc này một con báo chạy tới trước mặt cô. Là Hào một trong những người theo đuổi của cô.

“Gào.”

(Em đi đâu, anh đưa em đi.)

Hào nói.

Vưu Đa Lạc cũng không khách khí, đồng ý lời mời của Hào.

“Nhờ anh.”

Hai má cô hơi đỏ lên.

Lời nhận lời này của cô chính là chẳng khác nào là đồng ý sự theo đuổi của Hào.

Cô đối với Hào cũng có hảo cảm.

Với lại anh cũng không có ở trong danh sách của nam nhân của nữ chính nên cô thử mở lòng với anh chắc cũng không sao…

Sau khi chịu sự khó chịu khi đi cùng Mạt Khắc tìm Bạch Tinh Tinh khiến cô sâu sắc cảm nhận được.

Ở thế giới này, một mình là không thể sống tốt được.

Nên cô cũng không mâu thuẫn với chuyện tìm bạn tình nữa.

Hào thấy cô đồng ý thì rất vui mừng, quỳ xuống cho cô dễ ngồi xuống.

Anh thấy cô vốn chính là mang theo sự may mắn đi tới.

Không nghĩ đến vậy mà thật sự thành công.

Hết chương.