Chương 2: Tìm đủ cách để con gái tiếp cận Nghiêm Kỷ

Nhà họ Mộc và nhà họ Nghiêm có chút tình cảm từ thời xưa, Mộc Trạch Tây và cháu trai nhà họ Nghiêm là Nghiêm Kỷ cũng từng lui tới.

Hai đứa trẻ tuổi xêm xêm, hồi bé thường tới chơi với nhau, nên muốn tiếp cận Nghiêm Kỷ thì lại càng dễ dàng hơn.

Nghiêm Kỷ tốt tính, đoan chính lịch thiệp, là người ôn hòa. Có thể nói là vừa có nhân phẩm vừa có tài học!

Vạn Dung rất hài lòng, cũng rất thích cậu chàng này.

Huống hồ nhà họ Nghiêm cực kỳ có quyền thế, lại còn giàu có. Quan trọng nhất là gia phong nghiêm cẩn, đoan chính.

Không giống mấy nhà giàu khác, tình nhân nuôi ngoài vừa loạn vừa tạp hệt như mớ chỉ gai, lại còn có một đống con riêng nữa.

Vạn Dung còn nghe nói nhà họ Lâm của công ty Lâm Thị Kiến Trúc đột nhiên đang tìm đứa con gái riêng bên ngoài.

Bà soạn váy áo để sẵn ra cho Mộc Trạch Tây.

"Mẹ đã nghe ngóng kỹ rồi, Nghiêm Kỷ có lẽ sẽ xuất phát lúc 8 giờ! Bác Lại đã ở dưới lầu, con đi nhanh lên, không thì lại đến muộn!"

Vì con gái có thể leo lên thái tử Nghiêm Kỷ của nhà họ Nghiêm, Vạn Dung phải nói là tìm hiểu đủ mọi đường.

Bà còn gạt ra một khoản lương để thuê xe sang phục vụ riêng cho việc đưa đón con gái.

Vì sự an toàn cho con, cũng vì thể diện. Không thể để con gái bị đám học sinh không giàu có cũng quyền thế trong trường Hoa Thịnh kia coi thường.

Mộc Trạch Tây đến cổng trường khá lâu, thấy học sinh qua lại đều là học sinh mới nhập học.

Trong rất nhiều người đi ngang qua, người thì quang minh chính đại nhìn chằm chằm cô, kẻ lại ngại ngùng liếc trộm một chút, rồi lại liếc trộm một chút.

Thiếu nữ với nhan sắc xinh đẹp kiều diễm như hoa, vóc dáng nở nang nhưng lại thon gọn, cao ráo đầy thần vận kèm theo khí chất xuất chúng, dù ở trong đám người đông đúc thì vẫn lóa mắt.

Mộc Trạch Tây đã quen với ánh mắt đổ dồn về mình từ những người khác, cũng quen làm bông hoa đẹp nhất sáng nhất trong vườn hoa.

Cô biết, chỉ xinh đẹp và nổi trội nhất trong đám đông thì mới có thể khiến người ta nhìn thấy mình, mới có thể thu hút bọn họ.

Chiếc xe phục cổ của thương hiệu lâu đời mang tính quốc gia có kèm dấu ấn của nhà họ Nghiêm chậm rãi chạy qua bên người Mộc Trạch Tây.

Một thiếu niên cao ráo bước xuống từ trên xe, bộ đồng phục mặc trên người cậu trông rất nghiêm chỉnh, mà bản thân cậu lại toát lên vẻ trắng trẻo gọn gàng mang theo vẻ tự phụ cao quý.

Mộc Trạch Tây nhìn thấy hình bóng quen thuộc nhưng có chút xa lạ kia, việc hít thở trở nên có chút khó khăn, trái tim đập mạnh như nổi trống.