Chương 12: Bạo quân mất nước (12)

Nháy mắt tiếp theo, nam nhân cụp mắt xuống, nhẹ nhàng thả ngón tay đang nhéo cằm Ngu Kiều ra, dùng cánh tay dài của mình ấn cả người Ngu Kiều ngã lên đệm chăn bên trong.

Bỗng dưng ngã trở lại giường, trên vai còn có cánh tay nam nhân đè nặng, ngay sau đó là mùi hương lạnh như ăn quýt vào mùa đông hòa lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt xộc vào mũi Ngu Kiều.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã xuống, Ngu Kiều hèn nhát lập tức nhắm chặt mắt lại, cơ thể bắt đầu run nhè nhẹ không thể kiểm soát.

Đầu theo bản năng ong lên, tất cả những gì còn sót lại trong đầu chỉ có sự trống rỗng và bất lực khi đối mặt với nỗi sợ hãi không tên.

Ngu Kiều duy trì trạng thái giả chết như hamster bị dọa sợ, một hồi lâu cũng không cảm nhận được đối phương có hành động tiếp theo, cuối cùng cũng cảm giác được nhịp tim của chính mình đang đập.

Thình thịch thình thịch!

Từng nhịp từng nhịp, như đang đánh trống!

Lại đợi thêm một lúc, thấy cánh tay nam nhân đang đặt trên vai cô từ đầu đến cuối cũng không động tác tiếp theo, cơ thể căng thẳng của Ngu Kiều lúc này mới thoáng thả lỏng một chút.

Cô thử mở một mắt ra, phát hiện tên trùm phản diện đang nằm cách cô rất gần đang nhắm mắt lại, đôi mắt bị bao phủ một màu xanh đen nhạt nhạt, giống như đã thức suốt cả đêm vậy.

Nhưng dù vậy khuôn mặt của hắn vẫn đẹp trai không giống thật như cũ, cứ như là mô hình trong game đã thành hiện thực vậy, không, ngay cả người thiết kế mô hình giỏi nhất cũng không thể thiết kế ra được diện mạo này.

Ngu Kiều ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc.

Đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đối phương không có làm gì cô, dường như chỉ là nhất thời mệt mỏi mà ôm lấy cô ngủ trong chốc lát.

Cảm thấy nguy hiểm đã qua, Ngu Kiều lại không tự chủ được trong lòng bắt đầu run rẩy.

Đợi đã, không… không phải chứ?

Ông lớn à, ngươi không được!

Cái đó? Cái đó?

Suy nghĩ như vậy vừa vang lên trong lòng cô thì cánh tay Kỳ Ân đột nhiên giật giật.

Ngu Kiều tức khắc bị dọa nhắm chặt mắt lại, thậm chí còn nín thở.

Mà trong khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, Kỳ Ân hơi mở mí mắt ra, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt của nữ tử bên cạnh, khóe miệng hơi cong lên.

Làn gió lạnh sáng sớm lọt vào qua khe cửa sổ chưa khép kín bên cạnh, khiến tấm lụa mỏng khẽ lay động.

Bởi vì không thể cử động hay nói chuyện, thậm chí cả thở cũng không dám quá lớn tiếng, mà hai ngày một đêm sau khi xuyên qua tinh thần cô luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ nên cô rất mệt mỏi, trong lúc bất tri bất giác đã chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí yên tĩnh lại bình yên như vậy…

Cô có thể ngủ, nhưng trên giường Kỳ Ân chưa bao giờ nhiều thêm một người như vậy nên hắn không thể nào đi vào giấc ngủ được.

Chờ đến khi hơi thở của Ngu Kiều bình ổn lại, hắn lập tức mở hai mắt ra, nhìn không chớp mắt vào nữ tử kỳ lạ trước mặt.

Rõ ràng bề ngoài nhìn thì gầy yếu lại ngoan ngoãn, giống như con thỏ ốm yếu không thể sống sót qua một đêm ở nơi hoang dã nhưng tiếng lòng lại to hơn bất kỳ ai, chả giống ai cả.

Lớn đến từng này, Kỳ Ân chưa từng thấy qua một người “trong ngoài không đồng nhất” như vậy.

Huống chi, nghe tiếng lòng của cô, dường như cô còn là… người đến từ ngàn năm sau.

Đối với người ngàn năm sau thì hắn dường như là một kẻ ác, là người làm mọi điều xấu xa, cuối cùng không có kết cục tốt đẹp.

Mà cái gọi là nam nữ chính lại là người tốt bị hắn bức hại.

Yến Thanh…

Văn Nhân Vô Kỵ sao?

Một tia sáng đen lóe lên trong mắt nam tử.

Có thể là cảm thấy cánh tay Kỳ Ân đè trên người mình ngủ không được thoải mái nên khi Ngu Kiều ngủ thϊếp đi lại tự động ôm lấy cánh tay hắn, đầu nhỏ còn tựa vào vai hắn, tự mình điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, lại lần nữa nặng nề ngủ mất.

Có lẽ cô ngủ thật sự quá thoải mái, ngay cả trong lúc ngủ mơ khóe miệng cũng hơi cong lên.

Mà Kỳ Ân cũng không rút cánh tay mình lại, hắn chưa bao giờ ngủ khi bên cạnh có người xa lạ, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nữ tử đang nằm bên cạnh.

Ban nãy còn run rẩy như vậy, trong chốc lát lại không còn sợ hãi nữa phải không?

Đang muốn đưa tay ra lắc cô tỉnh lại, nhưng vừa mới nâng tay lên, Kỳ Ân đã nhìn thấy khóe miệng đối diện hơi cong lên, như bị ma xui quỷ khiến lại đưa tay về vị trí ban đầu, rồi tiếp tục im lặng ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô.

Trong mắt nam nhân không có chút dao động nào, không ai biết được trong lòng hắn lúc này đang suy nghĩ cái gì.