Chương 11: Bạo quân mất nước (11)

Có lẽ cả đêm đều nhìn thấy máu nên đôi mắt đẹp hai màu của nam tử rải rác những tia máu đỏ ngầu, trong mắt tràn đầy hung bạo, thanh trường kiếm dài ba thước treo bên hông đang tí tách nhỏ máu xuống.

Hai cung nữ vốn đã sợ hãi trong lòng thấy thế càng sợ đến mức suýt ngất.

Khoảnh khắc tiếp theo —

“Cút.”

Mệnh lệnh lạnh lẽo vang lên bên tai hai người, hai cung nữ như được ân xá, lập tức chạy trốn nhanh nhất có thể bằng đôi chân đang mềm nhũn.

Lúc này trong Khoác Hương điện chỉ còn lại Kỳ Ân, còn có Ngu Kiều đang ngủ say.

Trên người Kỳ Ân nồng nặc mùi máu tanh hòa lẫn với hơi lạnh của sương sớm đứng lặng im trong điện nửa ngày mới nhấc chân đi đến bên giường cách đó không xa.

Giơ tay xốc màn lụa lên, nam nhân nhìn thấy khuôn mặt nhỏ say ngủ hơi ửng hồng của Ngu Kiều chìm trong lớp tơ lụa mềm mại.

Đang quan sát, hắn đột nhiên vươn tay phải về phía người trên giường.

Đầu ngón trỏ không biết đã bị dính một chút máu ở đâu đó, đặc biệt chói mắt trên bàn tay trắng đến mức có thể nhìn thấy rõ gân xanh ở mu bàn tay.

Lệ khí trong mắt hắn vẫn chưa tiêu tan.

Khi sắp chạm vào khuôn mặt nhỏ mềm mại của Ngu Kiều…

“Ha ha ha…”

Như mơ thấy giấc mộng đẹp nào đó, nữ tử trên giường bỗng nhiên nhếch khóe miệng, ngọt ngào nở nụ cười.

Chính nụ cười này đã khiến ngón tay Kỳ Ân hơi khựng lại.

Sau đó đứng tại chỗ quan sát Ngu Kiều trên giường nửa ngày mới lần nữa tiếp tục đưa tay xuống, rồi…

Đưa tay bóp mũi Ngu Kiều.

Mũi bị bóp chặt, Ngu Kiều không thở nổi lập tức há mồm ra, đồng thời dùng sức nhăn mặt lại, theo bản năng lắc lắc đầu, nhưng không tài nào đẩy rớt được bàn tay trên mũi ra, lúc này mới miễn cưỡng mở mắt ra.

Ngay khi cô mở mắt ra, Kỳ Ân lập tức rút ngón tay lại, đưa ra đằng sau.

Mơ mơ màng màng, Ngu Kiều thấy Kỳ Ân đang đứng trước giường, nhưng bởi vì ánh sáng phía sau hắn mà cô không thể nhìn thấy rõ sắc mặt của Kỳ Ân.

“Sao giờ ngài mới đến…”

Có thể là vì mới tỉnh ngủ nên giọng của nữ tử còn mang theo giọng mũi, thoạt nghe giống như đang làm nũng với người ta vậy.

Nghe được một câu như vậy, Kỳ Ân theo bản năng nhướng mày, lệ khí trong mắt không hiểu sao dần dần rút đi.

“À.”

“Để ngươi đợi lâu như vậy là Cô không đúng.”

Vừa nghe thấy tự xưng “Cô”, đầu Ngu Kiều vốn còn đang nhão nhão lập tức như bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, lập tức thanh tỉnh lại.

Cô kinh hãi nhìn phản diện đại nhân trước mặt, đột nhiên ngồi dậy, muốn hành lễ nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ có thể xấu hổ quỳ gối trên giường.

“Ta… Không phải…”

Phụ nữ cổ đại phải tự xưng như nào? Thϊếp à? Nhưng cô còn chưa gả chồng mà…

Quên đi, đừng bận tâm nữa.

“Thϊếp không dám.”

Ngu Kiều cung kính mở miệng nói.

Giây tiếp theo, cằm cô lại bị Kỳ Ân nâng lên.

Có trời mới biết cái tật xấu thích xoa cằm người khác này của phản diện là học từ ai, không phải cô cảm thấy khó chịu mà là… cô sợ ngứa.

Ngu Kiều thầm phàn nàn trong lòng một câu, sau đó liền thấy tên trùm đang chăm chú nhìn mặt cô.

Không phải chứ, tại… tại sao nhìn cô thế? Có thể đừng như vậy được không…

Cô vừa mới tỉnh ngủ mà, không biết có ghèn mắt không nữa…

Kỳ Ân: “...”

Một lúc sau, nam tử mới chậm rãi cúi xuống.

Làm… làm cái gì? Không phải bây giờ định làm cái chuyện đêm qua chưa kịp làm đấy chứ? Cái này… cái kia… hình như bên ngoài trời đã sáng rồi, bắt đầu như thế có phải hơi qua loa quá rồi không!

Kỳ Ân càng ép đến gần hơn.

Quá qua loa rồi, anh trai này, thật sự, làm như vậy thật sự quá qua loa… hãy suy nghĩ lại đi!

Kỳ Ân: “...”

Đừng lại gần thêm nữa!

Ngu Kiều hét lớn trong lòng.

Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi đến gần thêm chút nữa, ta sẽ…

Thuận theo ngươi đấy!

Kỳ Ân: "..."