Chương 19: Bạo quân mất nước (19)

Ngu Kiều tự cho rằng động tác nhỏ của mình đã rất kín kẽ, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn nam nữ chính cách đó không xa, nhìn bọn họ xong sẽ lại liếc mắt nhìn Kỳ Ân bên cạnh một cái.

Cả người chạy toán loạn trong ruộng dưa ăn dưa, hoàn toàn chủ động ăn dưa ở tuyến đầu.

Nhưng dù nhìn thế nào cô cũng không biết Yến Thanh có nhìn ra được tiểu thái giám đi theo bên mình chính là vị hôn phu Văn Nhân Vô Kỵ của nàng ấy hay không.

Cho nên cũng không rõ Yến Thanh có phải đúng như người đời sau suy đoán là gián điệp mỹ nhân được cha nàng ấy Yến Trọng và Văn Nhân Vô Kỵ sắp xếp để xuất hiện bên cạnh bạo quân Kỳ Ân, có nhiệm vụ câu dẫn Kỳ Ân, làm triều chính Bắc Tần đảo loạn, khôi phục Nam Sở.

Ngu Kiều cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu cũng không thể tìm ra điều gì, nhanh chóng thở dài trong lòng một cái, ném tất cả những vấn đề lộn xộn này ra khỏi đầu.

Cho dù thật sự đúng như vậy thì hiện giờ mọi chuyện cũng lộn xộn hết lên rồi. Cô không tài nào hiểu được nam phụ phản diện Kỳ Ân bị bệnh thần kinh gì nữa, không thích nữ chính Yến Thanh, ngược lại còn đưa nữ phụ đoản mệnh như cô tới bên cạnh. Không biết có ảnh hưởng đến lịch sử làm hại đời sau đi chệch hướng hay không nữa.

Mà cho dù thực sự có ảnh hưởng thì đối mặt với một tên trùm phản diện như Kỳ Ân cũng khó có thể nói Ngu Kiều có thể giữ được mạng sống của mình hay không, còn những người khác…

Coi như không nhìn thấy gì!

Trong lòng nghĩ xong những chuyện này, Ngu Kiều tự nhiên dời tầm mắt đi nơi khác nên không thấy được Kỳ Ân ở bên cạnh sau khi hiểu được cô đang nghĩ gì đã đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thái giám mặc đồ trắng cách đó không xa.

Thừa dịp Ngu Kiều quay người ngắm phong cảnh, ngón tay đang rũ bên hông của nam nhân ra ám hiệu về phía ám vệ đang ẩn nấp canh giữ ở một góc.

Ý là bí mật điều tra, tìm ra thế lực đằng sau — một lưới bắt hết!

Hắn không có hứng thú trở thành người tô điểm cho câu chuyện xưa của người khác.

Hạ mệnh lệnh xong, lỗ tai Kỳ Ân đột nhiên giật nhẹ.

Ục ục.

Vừa quay người lại, hắn đã thấy trong mắt Ngu Kiều thoáng qua vẻ sống không còn gì luyến tiếc, đồng thời cũng nghe thấy tiếng hò hét rõ ràng trong lòng đối phương.

Cô đói bụng, hu hu.

Ngu Kiều theo bản năng ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang chang trên đỉnh đầu, đã là giữa trưa rồi, thế mà cô còn chưa được ăn cơm trưa!

Có trời mới biết đám người cổ đại này bị làm sao, tại sao lại chỉ ăn có hai bữa một ngày, sáng sớm một bữa, tối muộn một bữa, không hề có ăn cơm trưa.

Một người ngày ăn ba bữa như cô thực sự lạc lõng giữa đám người này.

Sự oán hận của Ngu Kiều dâng lên.

Không phải trong xe ngựa không có đồ ăn, nhưng giữa trưa ai gặm được mấy cái bánh khô cằn đó chứ, cô muốn ăn cơm, muốn ăn cơm thơm ngào ngạt nóng hầm hập, có thịt có canh thì càng thỏa mãn hơn.

Vừa mới nghĩ đến thịt, Ngu Kiều chợt thoáng thấy một con thỏ trắng béo mập mạp nhảy ra từ trong bụi cỏ, đôi tai thỏ còn rung rung.

Chỉ liếc mắt một cái, cả trăm cách ăn thịt thỏ đã được bày ra trong đầu cô.

Ngu Kiều vừa nghĩ đến món thịt thỏ xào cay yêu thích của mình vừa chảy nước dãi ròng ròng, bỗng nhiên bên tai cô vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Bất ngờ bị dọa khiến Ngu Kiều giật mình, con thỏ đã vào trong nồi lập tức nhảy ra, nhanh chóng chạy đi không còn bóng dáng.

Con thỏ đi mất, Ngu Kiều âm thầm tức giận liếc nhìn nam nhân bên cạnh đang nhìn thẳng về phía trước nhưng lại cười quái dị.

Có phải ngươi bị bệnh gì nghiêm trọng không?

Vừa dứt lời, đối phương lập tức quay lại nhìn cô, Ngu Kiều liền treo lên mặt nụ cười kinh doanh.

“Bệ hạ, tại sao ngài lại cười?”

Nữ tử nhẹ giọng hỏi.

“Đói rồi à?”

Kỳ Ân đột nhiên hỏi.

Hả…?

Ngu Kiều gật đầu giữa chừng lại đột nhiên dừng lại, không thể tin nổi ngẩng đầu lên, làm… làm sao hắn biết được!

Chẳng lẽ ta… vừa rồi không cẩn thận để nước dãi chảy ra?