Chương 2: Bạo quân mất nước (2)

Trong tiếng khóc kêu cầu xin của tiểu nha hoàn áo hồng, Ngu Kiều bị lôi vào hoàng cung, sau đó hội họp với đám mỹ nhân xinh đẹp đang khóc không ngừng quỳ đầy đất trong đại điện nguy nga tráng lệ.

Ngu Kiều không khóc không phải vì cô không sợ.

Mà là cô thở không ra hơi nữa rồi, trước mắt xuất hiện đầy bóng mờ, lỗ tai cũng ù đi.

Lúc này cô mới phát hiện ra thân thể này thật sự quá yếu đuối, khó trách người này không chỉ trong sử sách mà cả trong phim truyền hình cũng ngỏm sớm.

Đúng vậy, sử sách, phim truyền hình.

Moi được vài thông tin trong miệng nha đầu Thanh La kia Ngu Kiều mới biết cô không chỉ xuyên qua đơn giản như vậy mà có khả năng đã quay trở lại Nam Sở đang trải qua họa mất nước gần một nghìn năm trước.

Xuất thân của thân thể này khá tốt, là con gái của danh tướng Nam Sở Ngu Bất Lỗ, một tiểu thư cao quý có tiếng có miếng.

Chẳng qua đó đều là quá khứ rồi, hiện tại toàn bộ Nam Sở đều bị người nào đó thôn tính, cho dù tiểu thư cao quý như cô cũng không đáng giá bao nhiêu. May mắn người cha ruột trên danh nghĩa của cô, Ngu Bất Lỗ, hiện giờ đang dẫn binh đánh giặc, có không ít thuộc hạ dưới trướng, lại yêu con gái như mạng, cho dù kẻ nào muốn ra tay với cô cũng phải cân nhắc kỹ.

Đáng tiếc, vị cô nương cùng họ Ngu với cô chỉ là vai phụ điểm xuyết trong câu chuyện truyền kỳ của người khác, dù là trong sách sử hay trong bộ phim bom tấn nữ chính mà cô vừa xem xong, là một vai phụ ốm yếu chết sớm thích làm yêu nữ.

Ngu Kiều đang nghĩ về những điều này để giảm bớt sự khó chịu trong cơ thể, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, thân thể đang quỳ đột nhiên nghiêng đi, ngã sang một bên.

Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn từ bên cạnh vươn ra, dùng sức đỡ lấy thân thể đang nghiêng ngả của Ngu Kiều.

Ngu Kiều theo bản năng quay sang tỏ ý cảm ơn nhưng lại bị khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của đối phương làm cho hoa mắt.

Chỉ thấy cô gái đang quỳ gối cách cô hai bước mặt một bộ váy áo màu trắng như trăng, trên cổ áo và tay áo thêu vài hoa văn phong lan, đôi lông mày đen hơi cau lại, môi đỏ hơi mím nhẹ, trong mắt hiện lên vẻ do dự, mãi đến khi nhìn thấy vẻ cảm ơn trong mắt Ngu Kiều mới giơ tay còn lại lên, móc trong lòng ngực ra một cái bình sứ màu trắng, đổ ra lòng tay đưa tới trước mặt Ngu Kiều.

“Ngọc Tham hoàn, bên trong không còn nhiều, nếu cảm thấy khó chịu thì ngậm một viên đi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút.”

Mỹ nhân không chỉ lớn lên xinh đẹp mà giọng nói cũng rất hay.

Ngu Kiều vốn là người ham mê sắc đẹp ngay lập tức yêu thích mỹ nhân như vậy, nếu cô là nhân vật bị công lược, chỉ sợ lúc này trên đỉnh đầu đã hiện thông báo +5 +10 độ hảo cảm rồi.

Trong lúc ngây người, cô gái áo xanh thấy Ngu Kiều không giơ tay, còn tưởng rằng cô ghét bỏ đồ vật của nàng ấy, dù sao hai người từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không hợp nhau, không đúng, là Ngu Kiều đơn phương không thích nàng ấy trước, nàng ấy cũng chỉ là người bình thường, cũng biết giận, sau đó…

Cô gái áo xanh cho rằng lần này bản thân lại mặt nóng dán mông lạnh nên càng cau chặt mày hơn, vừa định lấy bình sứ lại thì Ngu Kiều đã đưa tay ra cầm lấy, ngẩng đầu mỉm cười với nàng ấy.

Cô gái áo xanh chưa bao giờ thấy Ngu Kiều chỉ biết khó chịu với mình nay lại có thể cười ấm áp như vậy, đột ngột khiến nàng ấy không kịp phòng ngừa, có chút choáng váng.

Nàng ấy biết khuôn mặt của Ngu Kiều cũng thuộc dạng hàng đầu, nếu không cũng sẽ không bị đám người kia truy lùng đưa đến điện Hàm Hương này, dùng để thi triển mỹ nhân kế.

Nhưng nàng ấy không ngờ đối phương lại mặc một bộ váy trắng đơn giản, có lẽ là vì đi vội nên mái tóc đen dài không được chải kỹ mà chỉ được tùy tiện thả xõa đằng sau, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay vì sức khỏe yếu mà tái nhợt gần như trong suốt, toàn thân không có trang sức nào, chỉ có hai màu đen và trắng, mà vì hai màu này đều ở trên người cô nên được phóng đại đến cực điểm, lộ ra một vẻ đẹp diễm lệ khác, toàn thân toát ra một vẻ đẹp rung động lòng người.

Trong khi mỹ nhân áo xanh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì Ngu Kiều ở bên cạnh đang khó chịu đã mở nút bình sứ ra, đổ vài viên Ngọc Tham hoàn vào miệng.

Phải thừa nhận rằng Ngọc Tham hoàn của nữ chính thật đúng là đồ tốt, mới uống mấy viên mắt đã không hoa, tai không còn ù nữa, ngay cả…

Từ từ!

Nhìn chằm chằm bình sức màu trắng trong tay, Ngu Kiều đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mỹ nhân mặc áo xanh vừa thoát khỏi vẻ đẹp của Ngu Kiều, đang ảo não ngồi bên cạnh.

“Yến Thanh?”

Ngu Kiều thăm dò hỏi.

“Chuyện gì?”

Mỹ nhân áo xanh nhíu mày đáp.

Ngu Kiều được đáp lại lập tức siết chặt bình sứ trong tay, thật đúng là nữ chính rồi!