Chương 4: Bạo quân mất nước (4)

Cốt truyện hiện giờ hẳn là đến đoạn Nam Sở diệt vong, nhóm quý tộc Nam Sở vì sợ hãi nhân vật phản diện là Kỳ Ân đang gϊếŧ đến nghiện sẽ gϊếŧ luôn cả bọn họ nên đã vắt óc nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ, vơ vét toàn bộ mỹ nhân của Nam Sở dâng hiến hết cho Kỳ Ân, hy vọng hắn sẽ vui vẻ mà tha cho cái mạng nhỏ của bọn họ.

Nghĩ chắc không còn lâu nữa vị bạo quân thiên cổ Kỳ Ân trong truyền thuyết kia sẽ xuất hiện, sau đó liếc mắt một cái nhìn trúng nữ chính Yến Thanh, đưa nàng ấy cùng đám nữ phụ làm nền trở về Bắc Tần, mở ra cốt truyện hậu cung ba nghìn mỹ nhân nhưng chỉ sủng ái một mình nữ chính.

Sau khi ăn Ngọc Tham hoàn Ngu Kiều đã khá hơn nhiều, bắt đầu suy nghĩ đường lui cho bản thân.

Không nói tới cái những cái khác, hiện tại cô đã xuyên về một nghìn năm trước thì thân thể ở hiện đại của cô nhất định cũng lành ít dữ nhiều, có thể sẽ không thể quay trở lại.

Nếu đã không thể quay trở lại thì cứ sống thật tốt đi, nếu có thể chăm sóc tốt cơ thể này thì sẽ sống càng lâu hơn, dù sao chẳng ai muốn chết sớm cả!

Yến Thanh làm người không tệ, lại còn có hào quang của nữ chính nên cô sẽ không chen vào cốt truyện của nàng ấy với nam chính, mà cha ruột của thân thể này lại rất yêu thương con gái, nếu cô không muốn vào hậu cung của Văn Nhân Vô Kỵ thì ông cũng sẽ không ép buộc cô.

Dù tay cầm kịch bản của nữ phụ chết sớm nhưng tương lai vẫn rất tươi sáng.

Về phần kẻ phản diện bạo quân Kỳ Ân gì gì đó, chỉ cần cô thành thật không đi gây sự với hắn thì căn bản hắn sẽ không chú ý đến cô đâu.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

“Bệ hạ đến rồi!”

Một giọng nam sắc nhọn chói tai vang lên, tiếng kêu gào khóc lóc xung quanh đột nhiên biến mất như thể có người ấn nút dừng.

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Trong sự im lặng chết chóc, tiếng bước chân không nhẹ không nặng từ xa đến gần trở nên đặc biệt đột ngột.

Cùng với mùi máu tanh thoang thoảng truyền tới, khóe mắt Ngu Kiều nhìn thấy một mảnh vạt áo màu đen lướt qua bên cạnh người.

Vạt áo của người này cực kỳ tối màu, còn hơi nặng trĩu.

Cô ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy một giọt máu từ vạt áo rơi xuống, Ngu Kiều muộn màng nhận ra sở dĩ quần áo của người này trông nặng nề như vậy là vì đã ngấm đầy máu tươi…

Phải gϊếŧ bao nhiêu người mới có được hiệu ứng này đây!

Nghĩ đến đây, một cơn ớn lạnh từ sau lưng Ngu Kiều chậm rãi dâng lên, trong lòng cô quyết định sẽ không bao giờ trêu chọc người này.

Cùng lúc đó nam tử mặc đồ đen, mái tóc dài được buộc lỏng, có vài sợi rũ xuống hai bên sườn bước từng bước một đi về phía ghế rồng trong cung điện.

Mỗi một bước đi lại có hai giọt máu đỏ tươi rơi xuống phía sau hắn.

Theo tiếng quần áo sột soạt, nam tử quay người ngồi lên ghế rồng, nhướng mi lên, lúc này mới có thời gian nhìn xuống những bông hoa đang quỳ đầy đất.

“Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta…”

“Cha, nương, cứu con với, ai tới cứu con với?”

“Hu hu hu…”

“Bạo quân, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”



Vừa mới ngồi xuống, đủ loại âm thanh sợ hãi nguyền rủa xâm nhập thẳng vào tai hắn.

Kỳ Ân đã sớm quen với những tiếng ồn ào này, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại, không chút dao động tiếp tục nhìn xuống.

Lúc này hắn chợt phát hiện, trong số những người đang quỳ bên dưới lại có một người hắn không nghe được một chút tiếng lòng nào.

Hắn nổi lên hứng thú đang định nhìn nữ tử mặc đồ màu trắng kia thì ở bên kia Ngu Kiều không biết là vì tò mò hay do hiệu ứng danh tiếng mà lén lút ngước mắt lên, không thể trêu chọc người ta chẳng lẽ lại không thể nhìn vị bạo quân thiên cổ này trông như thế nào hay sao!

Cô nhìn một cái thôi, chỉ lén nhìn một cái thôi…

Chỉ thấy nam tử đang ngồi trên ghế rồng vàng mặc một bộ quần áo đen tuyền nhưng bên trong lại đỏ rực, lông mày đen rậm, mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, làn da trắng, bên phải khuôn mặt còn có một vệt máu, giống như một vết nứt trên bức tường trắng mịn, chẳng những không có cảm giác tỳ vết mà còn lộ ra một loại vẻ đẹp bị tàn phá khác.

Điều khiến Ngu Kiều kinh ngạc nhất là những ghi chép trong sách sử về người này lại rất chính xác, bởi vì mẹ ruột của hắn là Hồ cơ ở Bắc Cương nên trời sinh có đôi mắt dị sắc, một xanh một tím, giống như lưu ly trong suốt nhất thế gian.

Với một kẻ bản chất háo sắc không hơn không kém như Ngu Kiều thì làm sao có thể khống chế bản thân được nữa, lập tức gầm lên trong lòng…

“Mẹ kiếp, đẹp trai vãi, để tôi!!!”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa đập vào lỗ tai, Kỳ ◦ bạo quân thiên cổ tương lai từ nhỏ đã có thuật đọc tâm ◦ Ân, “...”