Chương 13

Lại vội trong chốc lát, Lục Nghiên rửa mặt, nằm xuống giường.

Liễu Xuyên lại rất lâu không ngủ được, hắn ở trên giường lăn qua lộn lại.

Hắn từ nhỏ liền hầu hạ Lục Nghiên, biết rõ tính tình Lục Nghiên.

Đối với nữ nhân, Lục Nghiên đừng nói là hỏi tên gì, chính là xem một cái đều không muốn, thậm chí muốn tránh đi.

Lúc này thật đúng là chuyện lạ có thật nha.

Liễu Xuyên nghĩ, chẳng lẽ đại nhân rốt cuộc cũng…… thông suốt?

Liễu Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, hắn nhớ tới Tịnh Không đại sư nói, đại nhân có nhân duyên trời định, rất nhanh sẽ đến, chẳng lẽ là chính là cái này?

Miên man suy nghĩ, thẳng đến hơn nửa đêm mới ngủ.

Ngày hôm sau, Liễu Xuyên trên mắt liền có hai cái quầng thâm đặc biệt rõ ràng.

Lúc Lục Nghiên thấy có chút sửng sốt, sao nhìn Liễu Xuyên so với hắn còn mệt hơn?

Lương tâm Lục Nghiên đột nhiên trổi dậy “Hôm nay ngươi liền lưu tại trong phủ nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, Lục Nghiên liền đi thượng triều.

Liễu Xuyên mắt trừng lớn, hắn thật…… không thể hiểu tại sao mình được nghỉ một ngày?

Vừa lúc tối hôm qua hắn cũng chưa ngủ đủ, vậy là có thể đường đường chính chính đi ngủ rồi.

………………….

Ở một nơi khác, sau khi rời phủ Trấn Quốc Công, Sương Sương trở về phủ Thừa Ân Bá.

Sau khi trở về tiểu viện, mới tính là chân chính thả lỏng người.

Sương Sương nằm trên gối, chỉ cảm thấy chân toan thực.

Thân thể nàng thật sự rất mảnh mai, chỉ là đi nhiều một chút liền mệt thành như vậy.

Xảo Nguyệt thấy thế vội vàng nói: “Nô tỳ lấy ly trà ướp lạnh tới cho cô nương, mùa hè uống cái này giải khát là nhất.”

Từ khi cùng phủ Trấn Quốc Công có quan hệ, Bùi Chính Đức đối với Sương Sương tốt không ít, Sương Sương cũng được cung cấp nhiều trái cây cùng trà bánh.

Sương Sương gật đầu, trời quá nóng, nàng xác thật có chút khát.

Trong chốc lát trà lạnh được bưng lên, Sương Sương không dám uống quá nhiều, nàng sợ bị đau bụng, chỉ uống nửa ly, bất quá uống nửa ly cũng thoải mái rất nhiều.

Sương Sương cơm trưa cũng ăn nửa chén liền nghỉ ngơi.

Ngủ một canh giờ, Sương Sương mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Nàng xoa xoa mắt, sau đó lấy ngọc bội ra, nghiêm túc mà nhìn sau một lúc lâu, vết rạn ngọc bội lại đã khép lại một chút.

Nghĩ đến đây, Sương Sương xoa xoa cái mũi, nàng hôm nay đυ.ng phải lưng Lục Nghiên xem như không uổng công.

Sương Sương đem ngọc bội cất vào, hiện tại ngọc bội cần phải cất giữ cẩn thận không thể để mất.

Mới vừa đem ngọc bội cất xong, Xảo Nguyệt cùng Xảo Vân liền vào.

Các nàng hầu hạ Sương Sương chảy tóc, lại sửa lại xiêm y, sau đó liền hướng chính phòng đi bái kiến Bùi Chính Đức.

…………………..

Chính phòng rất náo nhiệt.

Đỗ thị cùng Bùi Gia Ninh nói chuyện: “Con đã chuẩn bị y phục cho hội thơ chưa?”

Bùi Gia Ninh gật đầu: “Đều đã chuẩn bị tốt, nương, người cứ yên tâm đi.”

Minh Hoa quận chúa muốn tổ chức hội thơ, nên mời các tiểu nương tử con nhà danh môn trong kinh thành, Bùi Gia Ninh cũng có thiệp mời.

Minh Hoa quận chúa thân phận cao quý, thường xuyên tổ chức yến hội, tiểu nương tử cùng công tử tham gia yến hội đều xuất thân danh môn, có biết bao nhiêu người tranh giành để có cơ hội được đi, Bùi Gia Ninh được mời cũng là do tên tuổi gắn liền với phủ bá tước mới có thể nhận được thiệp.

Hơn nữa nếu ở trong yến hội kết bạn với công tử thế gia, nói không chừng sẽ một đoạn nhân duyên tốt.

Cho nên hội thơ này vô cùng quan trọng, trước đó vài ngày Bùi Gia Ninh đã bắt đầu lựachọn xiêm y.

Đỗ thị vỗ vỗ tay Bùi Gia Ninh: “Không được, đợi chút nữa nương phải đi xem, tránh phạm sai lầm.”

Bùi Gia Ninh so với Sương Sương lớn tháng hơn, mới vừa cập kê không lâu, là thời điểm tìm nhà thích hợp để tiến đến hôn nhân.

Vì phủ Thừa Ân Bá sớm đã suy tàn, nhà tốt một chút thì coi thường dòng dõi của phủ Thừa Ân Bá, nhà kém một chút, lại chướng mắt Đỗ thị cùng Bùi Gia Ninh.

Cho nên việc hôn nhân liền kéo dài như thế, cũng thành cái gai ở trong lòng Đỗ thị.

Đỗ thị ngóng trông Bùi Gia Ninh có thể gả vào nhà quyền quý, cho nên mỗi khi có yến hội liền dốc hết sức lực mà trang điểm cho Bùi Gia Ninh.

Đỗ thị nhìn mặt Bùi Gia Ninh, nữ nhi của nàng trời sinh đã khả ái, tính tình lại tốt, nhất định có thể bay lên cao làm phượng hoàng.

Đỗ thị lại hỏi Bùi Gia Ninh: “Còn thiếu gì không?”

Bùi Gia Ninh nghĩ nghĩ nói: “Trang sức của nữ nhi đều là của năm trước, không có kiểu trang sức mới, nhưng thật ra có thể làm lại thành vài cái mới.”

Bùi Gia Ninh vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra, nguyên lai là Sương Sương vừa bước vào.

Sương Sương hướng Bùi Chính Đức cùng Đỗ thị hành lễ, sau đó ngồi vào ghế.

Lần này là Bùi Chính Đức kêu Sương Sương lại đây, hắn muốn hỏi một chút Sương Sương việc ở phủ Trấn Quốc Công như thế nào.

Bùi Chính Đức vuốt râu: “Hôm nay đi phủ Trấn Quốc Công, Con có gặp Lục đại nhân không?”

Sương Sương giương mắt: “Lục đại nhân chức cao nhiều việc, nữ nhi chưa thấy được, nhưng bồi tiểu công tử chơi trong chốc lát.”

Nàng cũng không thể đem việc bị lạc đường mới gặp được Lục Nghiên nói cho Bùi Chính Đức, cho nên nói thẳng chưa gặp Lục Nghiên.

Bùi Chính Đức nghe xong có chút thất vọng, bất quá việc này cũng không gấp được, chỉ có thể đi từng bước một.

Bùi Chính Đức làm ra bộ dáng cha hiền: “Cũng tốt, ngày sau đi phủ Trấn Quốc Công phải càng cẩn thận mới tốt.”

Sương Sương gật đầu: “Nữ nhi đã biết.”

Bùi Chính Đức nhìn bộ dáng Sương Sương cúi đầu rũ mi, bỗng nhiên nhớ tới Kỷ thị, nhớ tới bộ dáng Sương Sương lúc mới sinh ra, hiện tại nàng cũng tới tuổi cập kê rồi.

Bùi Chính Đức trầm ngâm nói: “Gia Ninh, hội thơ của Minh Hoa quận chúa con mang theo Sương Sương đi cùng.”

Bùi Chính Đức lại nói: “Cha cho tiền con cùng Sương Sương mua vài món trang sức mới.”

Lương tâm hắn đột nhiên trổi dậy, nghĩ cho Sương Sương cùng đi hội thơ giải sầu, không cần cả ngày ở trong phủ.

Nghe xong lời nói của Bùi Chính Đức, Bùi Gia Ninh ngây ngẩn cả người, nàng không nghe lầm chứ, phụ thân muốn nàng mang Sương Sương đi hội thơ, còn phải mua trang sức cho Sương Sương?

Những năm gần đây, Sương Sương giống như không tồn tại.

Nhưng hiện tại là xảy ra chuyện gì?

Sau một lúc lâu không nghe được Bùi Gia Ninh đáp lời, Bùi Chính Đức nghi hoặc nói: “Có chuyện gì sao?”

Đỗ thị lặng lẽ kéo tay áo Bùi Gia Ninh, lúc này nàng mới hồi thần lại, sau đó nặn ra nụ cười: “Nữ nhi mới vừa rồi thất thần, phụ thân chớ trách.”

Bùi Gia Ninh làm bộ dáng thật vui vẻ: “Như vậy càng tốt, có thể cùng muội muội đi yến hội.”

Sương Sương cũng có chút ngoài ý muốn.

Bất quá có thể đi ra ngoài du ngoạn đương nhiên tốt, so với ở trong phủ vui vẻ hơn nhiều, hơn nữa nếu nói mua trang sức mới, tài sản nàn có thể tăng lên một ít, cũng có thể đổi thành tiền, ngày sau nói không chừng sẽ dùng đến.

Sương Sương đứng dậy: “Nữ nhi cảm tạ phụ thân.”

Bùi Chính Đức gật đầu: “Tốt, thân thể con yếu ớt, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Sương Sương nghe vậy liền cáo lui, Bùi Chính Đức cũng có việc đi ra ngoài.

Chờ tất cả nha hoàn lui xuống, trên mặt Bùi Gia Ninh một nét cười cũng không có, không nhịn được nói “Nương, người nhìn xem kìa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Rõ ràng từ trước Bùi Chính Đức chỉ thích nàng, nhưng hiện tại Sương Sương lại đột nhiên xông ra!

Đỗ thị giải thích: “Ngoan nữ nhi, phụ thân con là có việc dùng đến Sương Sương nên mới như thế.”

Đỗ thị nắm tay Bùi Gia Ninh: “Sương Sương chính là thứ nữ, sao có thể so với con, chỉ có thể làm thϊếp thất mà thôi.”

Tuy Đỗ thị nói như thế, trong lòng Bùi Gia Ninh vẫn l không thoải mái, nàng nghĩ nếu không có người muội muội này thì tốt rồi.

…………………

Phủ Trấn Quốc Công.

Liễu Xuyên ngủ suốt một buổi sáng, buổi chiều tỉnh lại tinh thần sáng láng.

Hắn tỉnh lại đi thư phòng sửa sang lại thư án, đem sổ con phân loại, làm việc thật mau liền đến choạng vạng, Lục Nghiên cũng đã hồi phủ.

Phía sau Lục Nghiên còn có một người đi theo, người này cùng Liễu Xuyên có hai phân tương tự, là thân sinh ca ca của Liễu Xuyên -Liễu Sơn.

Liễu Sơn cùng Liễu Xuyên đều từ nhỏ đi theo bên người Lục Nghiên.

Bất quá Liễu Sơn tính tình trầm ổn, làm việc thỏa đáng, hơn nữa võ nghệ cũng cao, cho nên mấy năm nay vẫn luôn ở bên ngoài làm việc cho Lục Nghiên, Liễu Xuyên ở trong phủ hầu hạ Lục Nghiên, huynh đệ hai người tình cảm rất tốt.

Liễu Xuyên thấy Liễu Sơn cao hứng không thôi, hắn đầu tiên là hướng Lục Nghiên hành lễ, sau đó nói: “Ca, sao huynh đột nhiên trở về?”

Liễu Xuyên cũng rất vui vẻ, bất quá tính tình trầm ổn, chỉ là vỗ vỗ bả vai Liễu Xuyên: “Việc đại nhân phân phó ta đã làm xong, nay diễn nhiên phải trở về.”

Lục Nghiên ngồi vào ghế: “Tốt, các ngươi cũng đi xuống trò chuyện với nhau đi.”

Liễu Sơn cùng Liễu Xuyên nghe vậy hướng Lục Nghiên hành lễ, sau đó đi ra ngoài.

Bên ngoài, hai huynh đệ nói chuyện, Liễu Xuyên nhắc tới việc tối hôm qua, hắn nghi hoặc nói: “Ca, huynh nói đại nhân có phải hay không…… có chút thích Sương Sương cô nương?”

Sự tình liên quan đến Lục Nghiên, hắn không dám ra bên ngoài nói, chính là hắn rất tò mò, thấy Liễu Sơn liền vội vàng hỏi hắn.

Trong lòng Liễu Xuyên, Liễu Sơn ngoài là huynh trưởng còn là phụ thân, Liễu Xuyên có cái gì không hiểu đều hỏi Liễu Sơn.

Liễu Sơn đối với việc này cũng không hiểu, bất quá nhìn ánh mắt tín nhiệm của đệ đệ dành cho mình, hắn chỉ có thể âm thầm cân nhắc.

Hắn hỏi Liễu Xuyên: “Lúc trước đại nhân đối với vị Sương Sương cô nương kia cùng người khác có giống nhau không?”

Hắn nghe người khác nói nếu là thích một cô nương, đối với cô nương đó sẽ không giống như với những người khác, ví dụ như muốn gặp mặt cô nương đó nhiều một chút, nghĩ muốn mua lễ vật cho nàng.

Liễu Xuyên gãi gãi đầu, hắn cẩn thận nhớ lại một phen, Lục Nghiên đối với Sương Sương cũng không có gì khác so với người khác.

Đều lạnh mặt giống khối băng, vậy không giống như hắn nghĩ.

Liễu Sơn nghe vậy trầm ngâm nói: “Vậy có thể là đệ đã suy nghĩ nhiều.”

Liễu Sơn ví dụ: “Đệ ngẫm lại đi, nếu là nhà ta khách nhân đến, lại không biết nàng tên gì, có phải muốn hỏi một chút hay không?”

Liễu Xuyên gật đầu, hình như là như vậy, không biết tên người ta, đương nhiên là muốn hỏi một chút.

Như vậy tổng kết lại, hẳn là hắn đã suy nghĩ nhiều.

Liễu Xuyên có chút thất vọng, hắn còn tưởng rằng đại nhân là có người mình thích.

Tối hôm qua hắn còn nghĩ đại nhân sẽ thành thân, có người chăm sóc, liền sẽ không mệt mỏi như thế nữa.

Liễu Xuyên nói: “Ca, huynh cũng không được nói chuyện này với đại nhân.” bằng không đại nhân lại muốn phạt hắn đứng tấn.

Liễu Sơn gật đầu: “Yên tâm đi.”

Liễu Xuyên sùng bái nghĩ, quả nhiên có cái gì không hiểu, vẫn nên hỏi ca ca.