Chương 14

Chớp mắt liền đến ngày hội thơ.

Sáng sớm, Sương Sương đã bị Xảo Nguyệt trang điểm chải chuốt.

Sương Sương trời sinh mỹ mạo hơn người, làn da không tỳ vết.

Xảo Nguyệt nhìn một lúc lâu, cũng không biết nên trang điểm như thế nào, cuối cùng chỉ thoa một lớp son mỏng với đánh phấn nhẹ nhàng cho Sương Sương.

Xảo Nguyệt trong lòng thở dài, cô nương thật sự là quá đẹp, son phấn này cũng trở nên thô tục khi thoa lên mặt cô nương.

Cảm thán trong chốc lát, Xảo Nguyệt cho Sương Sương mang trang sức mới, tính toán cài thêm cây trâm lên tóc.

Sương Sương lại lắc đầu: “Mang một cái thôi.”

Hội thơ đều là tiểu thư thế gia, nàng vẫn nên đơn giản một chút cho thỏa đáng, dù sao nàng chỉ là đi giải sầu.

Sauk hi chuẩn bị xong xuôi, Sương Sương ra phủ, xe ngựa đã chờ sắn ở cửa.

Cùng lúc đó, Đỗ thị đang đưa Bùi Gia Ninh ra phủ, Đỗ thị còn không ngừng dặn dò: “Nương đều hỏi thăm qua, sẽ có không ít công tử thế gia đến, con phải cẩn thận từng hành vi, cử chỉ.”

Bùi Gia Ninh có chút ngượng ngùng: “Nương, nữ nhi đều đã biết.”

Bùi Gia Ninh hôm nay mặc một thân váy áo màu hồng ruốc mỏng trang điểm nhẹ nhàng.

Trong lòng Đỗ thị thầm khen, nữ nhi của nàng cùng các tiểu thư, khuê tú trong kinh thành cũng không tệ nếu có thể làm thê tử của công tử thế gia nào đó cũng coi như may mắn.

Đỗ thị vỗ vỗ tay Bùi Gia Ninh: “Được rồi, con đi đi, hôm nay nương không đi cùng con.”

Bùi Gia Ninh gật đầu, sau đó theo nha hoàn đi đến xe ngựa.

Sauk hi đến xe ngựa, Bùi Gia Ninh liếc mắt một cái liền thấy được Sương Sương, trong nàng lòng rất không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn lộ ra ý cười: “Muội muội, chúng ta đi thôi.”

Hai người từng người lên xe ngựa, xe ngựa lảo đảo lắc lư mà chạy.

Trên xe ngựa, Xảo Nguyệt lấy gối ra đặt ở phía sau Sương Sương, như vậy dựa vào sẽ rất thoải mái.

Sương Sương hỏi Xảo Nguyệt: “Đi khoảng bao lâu mới tới?”

Xảo Nguyệt đánh giá nói: “Phỏng chừng nửa canh giờ mới đến.”

Minh Hoa quận chúa tổ chức hội thơ ở bên bờ Lạc Thủy nơi đó có núi có sông, phong cảnh hữu tình.

Sương Sương gật đầu, nàng dựa vào gối nghỉ ngơi trong chốc lát, khi tỉnh lại đã đến nơi.

Sương Sương xuống xe ngựa, lọt vào trong tầm mắt đó là cây cối xanh tươi tốt cùng hoa đang nở rực rỡ, còn có một con sông nhỏ gần đó, quả thật là nơi yên bình.

Nàng thầm nghĩ lựa chọn ra khỏi phủ lần này thật đúng, thấy cảnh đẹp tâm tình đều thoải mái.

Sau khi thưởng thức cảnh sắc, Sương Sương đi theo phía sau Bùi Gia Ninh.

Nàng là lần đầu tiên tới, đương nhiên muốn đi theo Bùi Gia Ninh, hơn nữa nàng là muội muội, cũng muốn nghe tỷ tỷ nói.

Bùi Gia Ninh sắc mặt lại có chút không tốt.

Sương Sương trang điểm đã rất đơn giản, nhưng chỉ là gương mặt kia quá đẹp.

Bùi Gia Ninh cắn cắn môi, sau đó mang theo Sương Sương đi về phía trước.

Lúc này không ít người đã đến, các tiểu nương tử ở một bên, các công tử thì ở một bên khác, rất náo nhiệt.

Bùi Gia Ninh tìm được những tiểu cô nương quen thuộc, sau đó tụ một khối nói chuyện.

Trong kinh thành các tiểu cô nương nhà quyền quý đều chơi với nhau, những người bình thường nào có thể với tới họ mà chơi cùng.

Bùi Gia Ninh thân phận tuy không cao, nhưng nhân phẩm tướng mạo đều ổn, cho nên có rất nhiều tiểu cô nương cùng Bùi Gia Ninh cùng nhau chơi.

Nói chuyện một lúc, mọi người mới phát hiện ra Sương Sương, các nàng hô hấp cứng lại, Sương Sương quả thật là đại mỹ nhân rất hiếm gặp.

Trong kinh thành chưa từng nghe qua có một mỹ nhân đẹp như thế.

Có một tiểu cô nương tính tình hoạt bát hỏi Bùi Gia Ninh: “Gia Ninh, đây là ai vậy?”

Bùi Gia Ninh: “Đây là thứ muội của ta, thân thể vẫn luôn không tốt, cho nên không ra khỏi phủ.”

Mọi người bừng tỉnh, hóa ra là thứ nữ.

Phủ Thừa Ân Bá phủ vốn đang suy tàn, Sương Sương lại là thứ nữ, đương nhiên không đáng để họ kết bằng hữu.

Huống chi Sương Sương đẹp như thế, đều là nữ tử, các nàng tự nhiên có chút kiêng kị, cho nên sau khi hỏi qua Sương Sương là ai, liền không ai nói chuyện với Sương Sương.

Bùi Gia Ninh thấy một màn này, trong lòng dị thường thoải mái.

Sương Sương không cảm thấy vậy, dù sao nàng không phải tới để kết giao bằng hữu.

Nói một lúc, liền có người tuyên bố hội thơ bắt đầu, một đám tiểu cô nương đều đứng trước án thư chuẩn bị viết thơ.

Sương Sương không viết thơ, liền lui qua một bên.

Bất quá cũng có rất nhiều tiểu cô nương cũng không viết thơ, các nàng chỉ nghĩ nhân cơ hội tới xem, cho nên Sương Sương cũng không tính là đặc biệt.

Một nén nhang qua đi, nha hoàn bên người Minh Hoa quận chúa đem thơ của các vị tiểu cô nương thu lại, chuẩn bị nhận xét.

Bình thơ phải tốn không ít thời gian, trong lúc này mọi người liền có thể tự do đi lại.

Đại Chu triều không khí cởi mở, không có xét nét về việc nam nữ gặp mặt trò chuyện, cho nên các tiểu cô nương, cùng công tử đều tốp năm tốp ba mà tụ tập lại trò chuyện.

Bùi Gia Ninh nhớ tới trước khi đi Đỗ thị nói, tim nàng đập nhanh.

Sương Sương nhìn thần sắc Bùi Gia Ninh, sau đó nói: “Tỷ tỷ, muội muốn đi bên kia ngắm hoa.”

Bùi Gia Ninh gật đầu: “Ân, muội tự đi đi.”

Chờ Sương Sương đi rồi, Bùi Gia Ninh mới cài trâm lên, sau đó đi qua chỗ nam quyến.

…………….

Sương Sương đi đến chân núi ngắm hoa.

Ở đây ít người lại an tĩnh, hoa lại nở rộ, phảng phất trong không khí đều là mùi hoa.

Xảo Nguyệt đi theo phía sau Sương Sương, bất đắc dĩ nói: “Cô nương, sao người lại đến nơi này?”

Sương Sương chớp mắt: “Nơi này an tĩnh, thật tốt a.”

Kiếp trước nàng vẫn luôn bị bệnh, dần dà liền dưỡng tính tình thành an tĩnh, không thích nơi nhiều người, huống chi đối với nhiều người như vậy, nàng cũng không biết nên nói cái gì.

Xảo Nguyệt thầm nghĩ cũng tốt, cô nương cao hứng là tốt rồi.

Cách đó không xa, Lục Nghiên phát hiện thân ảnh của Sương Sương.

Lục Nghiên giương mắt, Sương Sương sao lại ở chỗ này.

Lục Nghiên nguyên bản là sẽ không tới yến hội như vậy, nhưng Trần Niệm Viễn một hai lôi kéo hắn tới, hắn đành phải đi theo tới đây.

Liễu Xuyên cũng thấy được Sương Sương, hắn cao hứng nói: “Đại nhân, Sương Sương cô nương cũng ở chỗ này, chúng ta có nên đi qua đó không?”

Ở trong lòng Liễu Xuyên, Sương Sương gần đây thường xuyên tới phủ, lại được Lục lão phu nhân thích, xem như người quen, gặp mặt tự nhiên muốn chào hỏi một cái.

Bất quá đợi sau một lúc lâu Lục Nghiên cũng chưa đáp lời.

Liễu Xuyên còn muốn nói nữa nhưng phát hiện sắc mặt của Lục Nghiên tựa hồ lạnh đi vài phần, bất quá rất nhanh liền khôi phục như cũ.

Liễu Xuyên không thể hiểu được, chẳng lẽ hắn hoa mắt?

Liễu Xuyên gãi gãi đầu, hắn đoán không ra tâm tư của đại nhân, hắn nhìn về phía trước, kết quả phát hiện bên cạnh Sương Sương có một nam nhân.

……………………

Sương Sương đang ngắm hoa.

Mãi mê nhìn hoa, đột nhiên có một công tử lại gần.

Công tử này mặc cẩm y đeo đai ngọc, khuôn mặt anh tuấn, vừa nhìn liền biết xuất thân con cháu thế gia.

Chẳng qua mặt vị công tử này có chút hồng, tay vụng về mà cầm diều, tay còn lại để bên hông, sau đó mở miệng nói: “Vị cô nương này…….”

Động tác thập phần câu nệ.

Sương Sương mỉm cười.

Thấy Sương Sương cười, Hà Văn Ngạn liền ngây ngẩn cả người, hắn càng thêm không biết phải làm sao, mặt hắn càng thêm đỏ bừng.

Hôm nay tới dự tiệc, ngoài ý muốn gặp phải Sương Sương, hắn chưa từng gặp qua mỹ nhân nào đẹp như vậy, thấy Sương Sương cũng không biết nên nói chuyện như thế nào.

Sau một lúc lâu, nhịp tim Hà Văn Ngạn mới khôi phục lại như bình thường, hắn lắp bắp nói: “Ta mang theo diều tới, cô nương có muốn cùng ta cùng nhau thả diều hay không?”

Hôm nay có không ít người đều mang diều tới, đều thả diều ở phía trước.

Xảo Nguyệt ở phía sau Sương Sương thấy Hà Văn Ngạn này bộ dáng ngốc ngốc, thiếu chút nữa không nhịn cười ra tiếng, người này định là thích cô nương mới như thế.

Sương Sương cũng đã nhìn ra tâm tư Hà Văn Ngạn.

Nàng nói: “Thân thể tiểu nữ yếu đuối, bên ngoài trời nắng quá tiểu nữ không thể ra, công tử vẫn nên tìm người khác cùng thả diều.”

Sương Sương tìm cái cớ cự tuyệt Hà Văn Ngạn.

Nghe xong lời Sương Sương nói, Hà Văn Ngạn có chút mất mát, nhưng nhìn mặt Sương Sương, hắn lại cảm thấy Sương Sương thật sự có chút yếu.

Vị cô nương này thân hình quá mảnh mai, xác thật không thể ra ngoài khi ánh nắng mặt trời quá lớn.

Hắn nói: “Vậy chờ lần sau thời tiết mát mẻ một chút, ta lại đến tìm cô nương cùng nhau thả diều.”

Sương Sương gật đầu: “Ân.”

Tuy luyến tiếc nhưng Hà Văn Ngạn vẫn đi, hắn lưu luyến mỗi bước đi, sau đó không cẩn thận vướng cầm diều lớn cầm trong tay, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Hà Văn Ngạn xấu hổ mặt đỏ bừng lên, sau đó chạy trối chết.

Chờ Hà Văn Ngạn đi rồi, Xảo Nguyệt mới cười ra tiếng: “Cô nương, này công tử thật là thú vị.”

Vị công tử này có ý tứ với cô nương nhưng còn chưa hỏi tên của cô nương còn nói cái gì mà lần sau cùng nhau thả diều, tìm không thấy người làm sao thả diều.

Sương Sương cũng cười theo.

Cách đó không xa Lục Nghiên cùng Liễu Xuyên thấy được toàn bộ cảnh vừa rồi.

Liễu Xuyên cảm khái nói: “Nhìn một cái liền biết vị công tử kia đã say mê Sương Sương cô nương.”

Liễu Xuyên lại nói: “Cũng đúng, Sương Sương cô nương đẹp như vậy, là nam nhân ai mà không thích.”

Hắn ở trong lòng bổ sung một câu, chỉ trừ đại nhân ra.

Liễu Xuyên còn muốn nói nữa, liền phát hiện Lục Nghiên đi đến phía trước.

Liễu Xuyên sửng sốt, sau đó vội vàng đi theo.

Lúc này Sương Sương mới vừa ngừng cười, liền phát hiện thân ảnh của Lục Nghiên, hắn dường như muốn đi về phía trước.

Sương Sương có chút giật mình, Lục Nghiên sao lại ở đây?

Nơi này dường như không phải là nơi Lục Nghiên sẽ đến.

Bởi vì giật mình, Sương Sương trừng lớn mắt.

Mắt Sương Sương rõ ràng thập phần thanh triệt, nhưng khi chuyển động như vậy lại rất quyến rũ, giống như đang câu dẫn người khác.

Lục Nghiên nhìn Sương Sương, nàng mới vừa rồi chính là dùng ánh mắt như vậy nhìn vị công tử kia sao?

Nghĩ đến đây, thần sắc Lục Nghiên lại lạnh vài phần.

Nữ nhân quá đẹp, thật sự là họa thủy.

Lúc này Sương Sương cũng đã khôi phục tinh thần, nàng hướng Lục Nghiên hành lễ: “Gặp qua Lục đại nhân.”

Lục Nghiên gật đầu, sau đó liền đi qua bên cạnh Sương Sương như một cơn gió, nếu không phải hắn gật đầu, Sương Sương còn tưởng rằng hắn không nhìn thấy mình.

Chờ Lục Nghiên đi xa, Xảo Nguyệt mở miệng nói: “Cô nương, tuy nói chúng ta gặp Lục đại nhân rất nhiều lần nhưng nô tỳ vẫn có chút sợ hãi khi gặp Lục đại nhân.”

Sương Sương tán đồng gật gật đầu.

……………..

Đi được một đoạn Lục Nghiên ngừng lại.

Liễu Xuyên đi theo phía sau Lục Nghiên: “Có chuyện gì vậy đại nhân?”

Lục Nghiên giương mắt: “Đêm nay sau khi trở về ta muốn xem thư gửi đến, ngươi hãy đi thu thập thư đem đến cho ta.”

Thư này để ở thôn trang, thôn trang cách kinh thành xa như vậy, hơn nữa hiện tại đã giữa trưa, này phải ngày mai mới có thể trở lại.

Liễu Xuyên vẻ mặt đưa đám nói: “Đại nhân……”

Lục Nghiên không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Liễu Xuyên một cái.

Liễu Xuyên vội vàng chắp tay: “Nô tài lập tức đi ngay.”

Liễu Xuyên có chút buồn bực, đại nhân sao đột nhiên lại muốn xem thư.