Chương 4

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có hy vọng sống, nàng đều sẽ không từ bỏ.

Sương Sương tưởng chỉ cần nỗ lực đi tìm, một ngày nào đó sẽ tìm được.

Chỉ là không đợi Sương Sương nghĩ ra biện pháp, phiền toái thế nhưng đã tới.

Buổi chiều, Phùng ma ma đến, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Nhị cô nương cảm thấy thân thể như thế nào, đã khỏe lại chưa? Phu nhân rất quan tâm đến người, cố ý kêu lão nô lại đây xem.”

Ý đồ của Phùng ma ma thực rõ ràng, đơn giản là muốn nhìn Sương Sương đã khỏe chưa sau đó mau chóng đem nàng đưa cho Ngô Cảnh Minh.

Sương Sương tựa đầu lên gối, tóc đen rối tung trên vai, khuôn mặt nhỏ tái nhợt: “Làm phiền mẫu thân đã quan tâm……”

Chỉ là lời còn chưa nói xong, Sương Sương liền ho khan vài cái, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, trong mắt cũng nổi lên nước mắt, tựa hồ một trận gió lại đây là có thể đem Sương Sương thổi đi.

Này còn gì phải hỏi, Phùng ma ma vội vàng nói: “Nhị cô nương đừng nói nữa nghỉ ngơi thật tốt vào, lão nô cũng không quấy rầy cô nương.”

Sương Sương suy yếu gật đầu: “Xảo Vân tiễn Phùng ma ma giúp ta.”

Dứt lời, Xảo Vân liền cùng Phùng ma ma ra ngoài.

Đám người đi rồi, Xảo Nguyệt lập tức giơ ngón tay lên: “Cô nương người giả bệnh cũng thật giống.”

Sương Sương cũng cười một chút, nàng vẫn luôn bệnh tật, giả bệnh cũng coi như là nghề của nàng. “Chỉ là giả bệnh nhiều lắm kéo dài được hai ngày, còn phải nghĩ ra biện pháp khác.” Sương Sương trầm ngâm nói.

Lúc này đều là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, đặc biệt nàng lại là thứ nữ, càng là mẹ cả nói cái gì là cái đó, căn bản không có đường sống.

“Cô nương, bằng không chúng ta nói cho lão gia thử xem?” Xảo Nguyệt nói.

Sương Sương lắc lắc đầu: “Phụ thân là dựa vào không được.”

Nàng nhớ rõ trong truyện Bùi Chính Đức thậm chí đích nữ Bùi Gia Ninh đều có thể vứt bỏ, huống chi nàng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ.

Nàng phải nghĩ ra biện pháp.

……………………………………………..

Ba ngày sau, tại chính phòng.

Sương Sương đi thỉnh an Đỗ thị thời điểm nàng đến Đỗ thị cùng Bùi Chính Đức mới vừa dùng xong bữa sáng.

Bùi Chính Đức thấy Sương Sương nói: “Con bị bệnh đã hơn nửa tháng nay đã khỏe hơn chưa?”

Sương Sương gật đầu: “Làm phiền phụ thân quan tâm, nữ nhi đã khỏe hoàn toàn.”

Đỗ thị cũng nói: “Vậy thì tốt.” thân thể đã tốt thì sự việc cũng nên tiến hành.

Đỗ thị cân nhắc một chút kêu Phùng ma ma đi truyền tin cho Ngô Cảnh Minh, nàng biết Bùi Chính Đức rất bạc tình, cùng tiền tài so sánh, một thứ nữ tính là cái gì, hắn chắc chắn bỏ được.

“Phụ thân, nữ nhi còn có chuyện muốn nói,” Sương Sương nói.

“Có chuyện gì?”

“Lại qua mấy ngày chính là ngày giỗ của di nương, nữ nhi muốn đi Phổ Ninh Tự cầu phúc cho di nương.”

Nhắc tới Kỷ thị, sắc mặt Bùi Chính Đức có chút biến hóa, Đỗ thị vừa định mở miệng phản đối, Bùi Chính Đức liền nói.

Hắn vuốt râu: “Cũng tốt, tới chùa cầu phúc cho di nương con thay ta.”

Sương Sương nhận lời: “dạ.”

Trong thời gian gấp gáp Sương Sương cũng chưa nghĩ ra được biện pháp tốt, chỉ có thể tạm thời kéo dài, cho nên liền mượn cầu phúc cho di nương, có thể kéo dài được ngày nào liền tốt ngày đó.

Bùi Chính Đức đã mở miệng, Đỗ thị cũng không tiện nói thêm.

Lại nói được mấy câu, Sương Sương cùng Xảo Nguyệt trở về tiểu viện, Xảo Nguyệt đi thu thập hành lý.

Xảo Nguyệt người tính tình hấp tấp, lần này có thể rời phủ thực vui, nàng vừa thu thập hành lý vừa hát.

Tâm Sương Sương cũng khoan khoái vài phần.

Từ khi xuyên sách đến nay nàng vui vẻ không được mấy ngày, lại bị rơi xuống nước mà phát sốt, còn phải lo lắng mạng sống của mình sau này, có thể nói là cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, tuy nói lần này đi Phổ Ninh Tự cũng chỉ là có mấy ngày được an tĩnh, nhưng cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày rồi.

Huống chi trong truyện nguyên chủ cũng không bị đưa cho Ngô Cảnh Minh, cái gọi là xe đến trước núi ắt có đường, luôn sẽ có biện pháp.

Hành lý thực mau liền thu thập xong, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ ngày mai xuất phát.

Một đêm mộng đẹp, ngày hôm sau thời tiết mát mẻ.

Sương Sương là thứ nữ, cũng không có nhiều người đi theo, cho nên chỉ có Xảo Nguyệt, Xảo Vân hai nha hoàn cùng Sương Sương đi đến Phổ Ninh Tự.

Xe ngựa sớm đã bị xong, Xảo Nguyệt cùng Xảo Vân đỡ Sương Sương lên xe ngựa, chỉ trong chốc lát sau là xe ngựa chạy lảo đảo lắc lư.

Xảo Nguyệt rót cho Sương Sương một tách trà: “Cô nương, Phổ Ninh Tự xa đi hết một ngày mới có thể đến, nếu người mệt mỏi liền nói nô tỳ lấy gối cho người nằm.”

Sương Sương gật đầu.

Nguyên chủ mấy năm nay cơ hồ không ra khỏi phủ, chỉ có đi theo Đỗ thị đi chùa miếu dâng hương mới bước ra khỏi phủ.

Bất quá Đỗ thị thường đi đều là Hoàng Giác Tự, đây cũng là chùa lớn nhất trong kinh thành, lui tới đều là quan to gia đình quyền quý, rất náo nhiệt.

Phổ Ninh Tự lại là cái miếu nhỏ, tăng nhân không nhiều lắm, khách hành hương lại càng ít, ở trong kinh thành đều không biết đến.

Sương Sương bởi vì cái này lý do mới chọn Phổ Ninh Tự, Hoàng Giác Tự người đến người đi, dễ dàng xảy ra chuyện, vẫn là Phổ Ninh Tự tốt tuy nhỏ nhưng rất thư thái.

Lúc đầu Sương Sương còn có hứng thú xem cảnh sắc bên ngoài, sau đó liền có chút mệt mỏi.

Xảo Nguyệt thấy thế lấy gối cho Sương Sương tựa người, xe ngựa lảo đảo lắc lư, Sương Sương cũng có thể ngủ, chờ nàng tỉnh lại, xe ngựa vừa vặn tới Phổ Ninh Tự.

Phổ Ninh Tự tuy nhỏ, nhưng tất cả cũng đều có đầy đủ hết, vừa vào cửa liền có sư tăng ra tiếp đón dẫn Sương Sương đi vào.

Một đường mệt nhọc trên xe ngựa, trời cũng không còn sớm, sư tăng trực tiếp đưa Sương Sương đi đến phòng dành cho khách nữ, trong phòng cùng xung quanh đều là chậu hoa làm cho nàng cảm giác có chút yên bình, thanh tỉnh.

Sau khi tới phòng, sư tang liền nói những quy tắc trong chùa sau đó liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại chủ tớ ba người.

Xảo Nguyệt đẩy cửa sổ ra liền thấy toàn cành lá, tinh tế còn ngửi được hương của cây, nàng khen: “Cô nương, chùa này cảnh sắc thật đẹp.”

Sương Sương gật đầu, Phổ Ninh Tự cảnh sắc đúng thật là đẹp, mấy ngày tới có thể đi du ngoạn một phen.

Sauk hi dùng xong cơm chay, Sương Sương liền đi ngủ.

Trên núi chớp mắt liền qua mấy ngày.

Mấy ngày này Sương Sương buổi sáng đi theo các sư tăng tụng kinh, buổi chiều đi những nơi phụ cận chùa du ngoạn, chú tiểu trong chùa còn cho nàng biết một nơi có phong cảnh đẹp.

Nơi đó ở sau núi Phổ Ninh Tự, không chỉ có cảnh sắc tuyệt đẹp, còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, hơn nữa nơi này ít có người biết, mấy ngày nay Sương Sương thường xuyên đến chỗ này ngắm cảnh.

Sau núi vắng vẻ không có người qua lại, hai tiểu nha hoàn của nàng liền cởi giày vớ đi bắt cá, đương nhiên, đương nhiên là không thể sát sinh, bất quá là chơi vui thôi.

Sương Sương nhìn trời, lúc này đã là tháng 5, thời tiết thực ấm, cũng không sợ cảm lạnh, nàng liền cởi giày vớ đi xuống.

Chơi đùa một hồi, khi Sương Sương đi lên tà váy đều bị ẩm ướt, tóc cũng ướt hơn phân nửa.

Hơn nữa lúc này cũng không còn sớm, đám người Sương Sương liền dọc theo đường nhỏ trở về chùa.

………………………………………….

Lúc này trong một gian phòng của Phổ Ninh Tự, Lục Nghiên đang cùng Tịnh Không đại sư đánh cờ.

Liễu Xuyên đứng phía sau Lục Nghiên, hắn thầm nghĩ ai có thể nghĩ đến Tịnh Không đại sư danh chấn khắp nơi đi vân du tứ phương sau khi trở về lại ở Phổ Ninh Tự nhỏ bé này.

Tịnh Không đại sư ở triều Đại Chu ai ai cũng đều nghe qua thanh danh của ngài, nghe nói có một đôi tuệ nhãn, có thể nhìn thấu mọi việc thế gian, Liễu Xuyên không biết lời đồn này thật hay giả, bất quá Tịnh Không đại sư xác thật là có một chút hiểu biết về vận mệnh.

Có không ít quan to trong triều nghĩ mọi cách tới gặp Tịnh Không đại sư, đại nhân bọn họ cũng phí không ít sức lực mới tìm được Tịnh Không đại sư.

Chỉ là thật vất vả mới gặp mặt, đại nhân bọn họ lại cùng Tịnh Không đại sư đánh cờ, chỉ nói một chút về mây núi, Liễu Xuyên đều nghe không hiểu.

Thời gian qua một tách trà, Lục Nghiên buông quân cờ xuống: “Ván cờ này vãn bối đã thua.”

Tịnh Không đại sư vuốt râu nói: “Lục đại nhân cờ nghệ tinh thông, lần sau khi đánh cờ Lục đại nhân nhất định có thể thắng lão nạp.”

Lục Nghiên giương mắt: “Ngày khác hướng đại sư lãnh giáo.”

Tịnh Không đại sư gật đầu mỉm cười.

Lục Nghiên dứt lời liền đứng dậy muốn đi, một bên Liễu Xuyên sửng sốt, cái gì cũng chưa hỏi sao lại muốn đi rồi?

Liễu Xuyên nhớ tới lời lão phu nhân giao phó, không khỏi buột miệng thốt ra: “Tịnh Không đại sư, lão phu nhân muốn hỏi một chút nhân duyên của đại nhân.”

Lục Nghiên với nhân duyên xác thật là có chút trở ngại, có thể bắt nguồn từ chuyện rất lâu trước đây.

Lục Nghiên xuất thân từ phủ Trấn Quốc Công chính là nhất đẳng phủ Quốc công triều Đại Chu, nhưng bảy năm trước phủ Trấn Quốc Công bị hãm hại, người trong phủ bị lưu đày đến Tây Bắc.

Khi đó, mẫu thân ruột của Lục Nghiên - Cao thị muốn cùng phụ thân Lục Nghiên - Lục Kính Nhạc hòa li.

Cũng không thể trách Cao thị nàng cũng vì bản thân mình mà thôi, Lục Kính Nhạc cũng không đành lòng để thê tử cùng chính mình chịu khổ, liền cùng Cao thị hòa li.

Ai ngờ Cao thị mới vừa cùng Lục Kính Nhạc hòa li, liền gả cho Định Quốc Công, lúc này mọi người mới biết được thì ra Cao thị cùng Định Quốc Công thuở thiếu thời từng có tình ý với nhau, lúc này mới gấp không chờ nổi mà gả cho Định Quốc Công.

Lục Nghiên lúc này mới bừng tỉnh vì sao Cao thị đối với hắn cùng ca ca một chút cũng không tốt, hóa ra Cao thị từ trước nay đều đã có người trong long nhưng buộc phải gả cho phụ thân hắn mà thôi.

Thảm hại hơn còn ở phía sau, trên đường lưu đày gặp phải cướp, Lục Kính Nhạc vì bảo hộ người nhà mà bị chặt đứt một chân.

Thật vất vả tới nơi lưu đày, người một nhà chịu cực khổ 5 năm, lúc này Lục Nghiên bào huynh Lục Tấn bị nhiễm bệnh mà chết.

Phải đến hai năm trước quân giặc xâm phạm, tân đế mới triệu Lục Kính Nhạc trở về, hạ thánh chỉ để Lục Kính Nhạc suất binh gϊếŧ địch, Lục Nghiên cũng đi theo Lục Kính Nhạc đến chiến trường.

Lục Kính Nhạc cùng Lục Nghiên đánh bại quân giặc, tân đế đại xá liền phục hồi vinh quang phủ Trấn Quốc Công, ở trong triều một lần nữa đứng vững.

Chỉ là bởi vì chuyện của Cao thị tính tình Lục Nghiên đã là thay đổi rất nhiều, đối với hôn sự có chút mâu thuẫn.

Nhưng chuyện này làm Lục lão phu nhân lo lắng, mấy năm nay nàng tìm qua rất nhiều quý nữ gia thế, nhân phẩm xuất chúng nhưng Lục Nghiên đều không nhìn một cái, Lục Nghiên như thế, Lục lão phu nhân không lo lắng sao cho được.

Hiện tại Lục Nghiên đã 23 tuổi, nam tử cùng tuổi đều có vài hài tử Lục Nghiên còn chưa thành gia lập thất.

Lục lão phu nhân cũng chỉ có thể lo lắng suông, lúc này nàng nghe nói Lục Nghiên tìm được Tịnh Không đại sư, liền lệnh cho Liễu Xuyên hỏi một chút về nhân duyên của Lục Nghiên, nên lúc này Liễu Xuyên mới hỏi.

Chỉ là Liễu Xuyên mới vừa nói xong, liền thấy được ánh mắt lạnh băng của Lục Nghiên, hắn sợ tới mức lập tức cúi đầu.

Nhưng Tịnh Không đại sư lại mở miệng: “Lục lão phu nhân không cần sốt ruột, nhân duyên Lục đại nhân thiên định, rất nhanh liền đến.”

Liễu Xuyên nghe vậy cao hứng nắm chặt nắm tay, thật tốt quá.

Tịnh Không đại sư cũng không phải nói dối, việc này là sự thật, sau khi trở về liền nói cho lão phu nhân nghe, lão phu nhân nhất định cao hứng.

Lục Nghiên chưa nói cái gì, hắn hướng Tịnh Không đại sư hành lễ, sau đó liền khỏi, Liễu Xuyên đuổi theo.

Liễu Xuyên cúi đầu đi theo phía sau Lục Nghiên, hắn có chút sợ hãi, cho nên càng thêm kính cẩn.

Lục Nghiên không phải thư sinh yếu đuối, hắn đã ra chiến trường, xuất quân gϊếŧ địch, không biết có bao nhiêu mạng người chết trong tay hắn.

Liễu Xuyên nhớ tới thủ đoạn của đại nhân nhà mình, chỉ cảm thấy cổ lạnh lạnh, hắn không dám nói lời nào, vẫn luôn đi theo Lục Nghiên đi về phía trước.

Lục Nghiên từ biệt Tịnh Không đại sư nhưng không đi ra cửa chùa mà đi hướng sau núi, hắn có việc muốn làm, vừa lúc sau núi của Phổ Ninh Tự gần đường lộ.

Đoàn người ra sau chùa lúc này Lục Nghiên mới thấy từ dòng suối nhỏ có đoàn người của Sương Sương.

Liễu Xuyên ở phía sau Lục Nghiên cũng thấy Sương Sương, Liễu Xuyên sợ ngây người, hắn thầm nghĩ chỗ này sao mà có cô nương xinh đẹp như tiên nữ vậy, đặc biệt giờ phút này tà váy Sương Sương thấm ướt, quả thực rất giống với những miêu tả trong thoại bản.

Sương Sương cũng thấy đoàn người Lục Nghiên.

Đứng đầu là Lục Nghiên, tướng mạo tuấn mỹ, quanh thân đều tựa như bao trùm một tầng quý khí, làm người khác không dám nhìn thẳng.

Hơn nữa phía sau Lục Nghiên là mấy hộ vệ đi theo, trong tay những hộ vệ đó đều cầm đao, vừa thấy liền biết không phải người thường, nói không chừng là đại quan.

Sương Sương có chút kinh ngạc, mấy ngày này nàng thường xuyên đi con đường này, nhưng chưa từng gặp qua người này, bất quá nàng biết dưới loại tình huống này nàng hẳn là tránh sang một bên, nàng liền đứng sang một bên.

Ngày đó khi cứu Sương Sương lên Sương Sương vẫn luôn hôn mê, giờ hắn mới thấy rõ mắt của Sương Sương.

Mắt Sương Sương mênh mông hơi nước đôi mắt trong trẻo thanh triệt sạch sẽ, tựa hồ mọi thời khắc đều câu nhân.

Lục Nghiên nhớ đến sự việc ngày đó, hắn nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước đám người Liễu Xuyên theo sau.

Liễu Xuyên nhìn nhìn Lục Nghiên, nghĩ trong lòng đại nhân thật giống khúc gỗ a, thấy nữ tử xinh đẹp như vậy cũng không nhìn một cái, hắn có chút hoài nghi Tịnh Không đại sư nói rốt cuộc có thật hay không.

Chờ đoàn người Lục Nghiên đi qua, Xảo Nguyệt cùng Xảo Vân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Xảo Nguyệt nhỏ giọng nói: “Vị đại nhân này nhìn thật quá dọa người.”

Xảo Vân gật đầu phụ họa theo, vị đại nhân này cực kỳ tuấn tú, chỉ là mặt lạnh băng, phía sau còn có nhiều hộ vệ đi theo như vậy, nhìn thật sự dọa người.

Nói xong hai nha hoàn chuẩn bị trở về, lại thấy Sương Sương đứng yên không đi, Xảo Nguyệt nghi hoặc nói: “Cô nương, người sao lại không đi?”

Sương Sương sững sờ tại chỗ.

Thời điểm nam tử kia đi ngang qua Sương Sương, nàng lại cảm nhận được cái ấm áp giống với lúc nàng rơi xuống nước, cảm giác thật thoải mái.

Lúc ấy nàng còn tưởng rằng mình bị ngộp nước đến mơ hồ, nhưng xem ra là thật sự.

Chẳng lẽ nam tử vừa rồi chính là người ngày đó cứu nàng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?