Chương 5

Xảo Nguyệt thấy Sương Sương không đáp lại, liền lại hỏi một câu: “Cô nương, xảy ra chuyện gì?”

Việc này quả thực là quá kỳ quái, Sương Sương tạm thời cũng không suy nghĩ nữa: “Không có gì, chúng ta về đi.”

Nói xong đám người liền trở về phòng.

Xảo Nguyệt hầu hạ Sương Sương thay sạch sẽ xiêm y, Xảo Vân hầu hạ Sương Sương lau khô tóc.

Sương Sương có chút xuất thần, nàng nhớ tới giấc mơ kia.

Cùng lúc đó, Xảo Nguyệt kinh ngạc nói: “Cô nương, vết rạn trên ngọc bội giống như lại có chút biến đổi?”

Xảo Nguyệt mới vừa hầu hạ Sương Sương đổi hảo xiêm y, muốn đem ngọc bội một lần nữa treo lên, liền phát hiện chuyện này.

Sương Sương nghe vậy tiếp nhận ngọc bội trên tay, lúc này nàng cũng phát hiện, vết rạn thứ ba xác thật lại có chút mờ đi.

Xảo Nguyệt ở một bên nghi hoặc: “Sao lại có chuyện kỳ quái thế này?”

Sương Sương bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng kia, đạo sĩ có nói qua “Ngọc đã vỡ, không còn kịp rồi,” nàng liền nghĩ ngọc bội này không đơn giản, cho nên mới có vết rạn như vậy kỳ dị sự phát sinh.

Sương Sương nhấp môi, có lẽ vết rạn của ngọc bội hai lần mờ đi là bởi vì đυ.ng phải nam nhân này.

Khoan đã, tìm được người có bát tự tương hợp, mượn dùng dương khí là như thế sao?

Nam nhân đó hẳn là chính là người cùng nàng có bát tự tương hợp!

Chỉ có như thế nên khi nàng chạm vào hắn mới có cảm giác kì lạ như vậy, vết rạn của ngọc bội mới có thể mờ đi.

Có phải chờ vết rạn của ngọc bội hoàn toàn biến mất, nàng mới có thể sống sót?

Sương Sương càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, nàng vội vàng bảo Xảo Nguyệt cùng Xảo Vân đi hỏi thăm tên của Lục Nghiên, Xảo Nguyệt cùng Xảo Vân tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng vẫn làm theo.

Chỉ là Lục Nghiên bí mật tới đây, dọc theo đường đi đều tránh tăng nhân cùng khách hành hương, các nàng đương nhiên không hỏi thăm được gì.

Sương Sương sau khi biết được có chút mất mát, bất quá nàng cũng không vội, dù sao hiện tại nàng biết hắn trông như thế nào, về sau lại tìm liền dễ dàng rất nhiều.

Sương Sương lại ở Phổ Ninh Tự mấy ngày liền hồi phủ.

Sauk hi hồi phủ chuyện thứ nhất đó là đi bái kiến Đỗ thị, trên đường Sương Sương vẫn luôn ở cân nhắc nên ứng phó Đỗ thị như thế nào.

Sương Sương nghĩ ra biện pháp, vừa lúc tới phủ Thừa Ân Bá, Sương Sương liền mang theo Xảo Nguyệt trực tiếp hướng chính phòng mà đi.

Cửa chính phòng đóng lại, Phùng ma ma canh giữ cửa, nhìn thấy Sương Sương liền nói: “Nhị cô nương đây là từ Phổ Ninh Tự đã trở lại, chỉ là phu nhân trước mắt đang vội, nhị cô nương liền về trước đi.”

Sương Sương gật đầu, “Được, sáng mai Sương Sương lại qua đây bái kiến mẫu thân.”

Sương Sương nói xong liền đi, chỉ là nàng có chút buồn bực, nàng còn tưởng rằng khi nàng hồi phủ Đỗ thị liền đề cập đến Ngô Cảnh Minh, Đỗ thị đây là vội cái gì?

Lúc này trong chính phòng, Đỗ thị cùng Bùi Chính Đức ngồi diện nhau.

Bùi Chính Đức vuốt râu thở dài, Đỗ thị cầm khăn không ngừng lau nước mắt, mắt khóc đến đỏ bừng.

Thật lâu sau, Đỗ thị hỏi Bùi Chính Đức: “Lão gia, sự việc của Lâm Ca, người tìm được phương pháp chưa?”

Giọng nói Đỗ thị rơi xuống, Bùi Chính Đức liền thở dài một hơi, sau đó lắc lắc đầu.

Thấy Bùi Chính Đức như thế, nước mắt Đỗ thị tuôn ào ào ra, trong miệng còn không ngừng kêu: “Lâm Ca Nhi, Lâm Ca Nhi của ta phải làm sao bây giờ?”

Lâm Ca Nhi trong miệng Đỗ thị là nhi tử thân sinh của nàng Bùi Lâm, cũng là phủ đích trưởng tử Thừa Ân Bá.

Bùi Lâm là nhi tử duy nhất của Đỗ thị, Đỗ thị tự nhiên đem Bùi Lâm đối đãi cực tốt, Bùi Chính Đức cũng như thế, ở trong mắt hắn đứa con trai này là quan trọng nhất, ngày sau còn phải thi cử làm quan, nhưng ai có thể nghĩ đến Bùi Lâm bị quan binh bắt đến đại lao.

Mấy ngày trước, Bùi Lâm cùng bằng hữu ở tửu lầu mở tiệc, uống rất nhiều rượu cũng liền không biết trời cao đất dày, nhắc tới Kiến Chiêu đế - vị hoàng đế có lai lịch bất chính.

Nguyên nhân là lúc trước tiên đế bệnh nặng, lại chậm chạp chưa lập Thái Tử, lúc đó đứng đầu là Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử, ai có thể nghĩ đến cuối cùng người kế vị lại là người vẫn luôn không được tiên đế thích Lục hoàng tử, cũng chính là Kiến Chiêu đế bây giờ.

Cho nên liền có không ít lời đồn truyền ra, nói Kiến Chiêu đế hại tiên đế mưu đồ đoạt vị.

Sau đó Kiến Chiêu đế đem những đại thần nói hắn soán vị đều chém đầu, lời đồn cũng liền dần dần lắng xuống.

Ai có thể nghĩ đến Bùi Lâm cùng bằng cẩu hữu ở tửu lầu nói đến việc này, lập tức liền có người hướng nha môn mật báo, tất cả những người tham gia tiệc đều bị nhốt vào thiên lao.

Bùi Chính Đức cùng Đỗ thị thời điểm biết được việc này xém ngất xỉu, chuyện này thật kinh thiên động địa.

Không nói đến Bùi Chính Đức chỉ có tước vị không có quyền lực lại nghèo túng, gặp phải chuyện này chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi tử mình bị chém đầu mà thôi.

Bất quá mặc kệ như thế nào, đây cũng là đích trưởng tử của hắn, Bùi Chính Đức cùng Đỗ thị đương nhiên sẽ không từ bỏ Bùi Lâm.

Bùi Chính Đức cùng Đỗ thị đút lút một số tiền lớn, mới có cơ hội vào đại lao gặp mặt Bùi Lâm.

Bùi Lâm thấy Đỗ thị cùng Bùi Chính Đức liền khóc nói hắn bị oan, cho hắn có mười lá gan hắn cũng không dám nói, chỉ là hắn có mặt trong tiệc ngày đó nên bị bắt đi.

Đỗ thị cùng Bùi Chính Đức cũng biết tính tình Bùi Lâm, Bùi Lâm là người nhát gan, xác thật hơn phân nửa là oan uổng.

Chỉ là việc này là có mười cái miệng cũng không nói rõ.

Mấy ngày này Bùi Chính Đức tìm không ít phương pháp, nhưng đều bất lực trở về, trải qua mấy ngày ngắn ngủi, Bùi Chính Đức cùng Đỗ thị liền già đi không ít.

Đỗ thị khóc không ngừng: “Lão gia, người mau nghĩ ra biện pháp, Lâm Ca Nhi đã được nuông chiều từ bé nào chịu được cực khổ trong lao như vậy nếu ở trong ngục thêm một thời gian chỉ sợ là sống không nổi.”

Ở đại lao là bị tra tấn, lần trước gặp mặt Bùi Lâm gầy đi rất nhiều.

Bùi Chính Đức vành mắt đỏ lên, đây là đích trưởng tử của hắn, hắn đương nhiên yêu thương, nhưng hắn chỉ bá gia đang suy tàn lụi bại, ở trong triều gần như chỉ có chức vị không có quyền lực càng không được coi trọng, không biết tìm ai giúp đỡ.

Huống chi đây là việc liên quan đến hoàng đế, ai dám xen vào?

Nói đi cũng phải nói lại, cũng chỉ có người có được thánh tâm như Lục Nghiên Lục đại nhân mới có thể nhúng tay vào.

Nhưng Trấn Quốc Công dòng dõi cao, hắn chỉ là một bá tước đang suy vong làm sao có thể cầu được Lục Nghiên giúp đỡ a.

Bùi Chính Đức bỗng nhiên nhớ tới đồng liêu cho hắn mượn chi phiếu, nói phải đưa nữ tử dung mạo xinh đẹp cho Lục Nghiên, nói không chừng có thể bàn bạc được, đây cũng là biện pháp duy nhất, bằng không Bùi Lâm cũng chỉ có thể ở trong tù chờ chết.

Lục Nghiên quyền cao chức trọng, nhưng vẫn chưa thành gia lập thất, nghe nói tổ mẫu của hắn Lục lão phu nhân vẫn luôn muốn Lục Nghiên mau chóng thành thân.

Hơn nữa nếu là có thể leo lên cửa này, phủ Thừa Ân Bá cũng phát đạt.

Bùi Chính Đức càng nghĩ càng động tâm, sau đó đem chủ ý này nói cho Đỗ thị: “Ta nghĩ, đem Gia Ninh đưa cho Lục Nghiên làm thϊếp, nếu Gia Ninh có thể được Lục Nghiên coi trọng, Lâm Ca Nhi tất nhiên là không có việc gì, nói không chừng phủ chúng ta cũng sẽ phát đạt theo.”

Bùi Chính Đức biết Lục Nghiên vẫn luôn không có nữ nhân bên người, nhưng hắn đối với nữ nhi Bùi Gia Ninh vẫn có tự tin, Bùi Gia Ninh dung mạo xuất chúng, hơn nữa tính tình cũng ôn nhu, nói không chừng Lục Nghiên liền nhìn trúng nàng.

Đỗ thị nghe xong lời này liền ngẩn cả người, Bùi Chính Đức nói lời này vẫn có thể xem là một ý kiến hay.

Nhưng Lục Nghiên là Diêm Vương sống, nghe nói thủ hạ chết trong tay hắn có thể chồng thành tường, Đỗ thị còn nghe nói Lục Nghiên từng đem nữ nhân người khác đưa cho hắn chém chết.

Huống chi gia thế Lục Nghiên lại xuất sắc như thế, Gia Ninh gả qua cũng chỉ có thể làm thϊếp.

Đỗ thị luyến tiếc đem Bùi Gia Ninh đưa đi, nhưng trước mắt đây là cách duy nhất, nếu không Bùi Lâm cũng chỉ có thể ở trong tù chờ chết.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Đỗ thị cắn chặt hàm răng, nàng nên làm sao bây giờ.

Hết sức phân vân, Đỗ thị đột nhiên nhớ đến: “Lão gia, hay chúng ta đem Sương Sương qua đi!”

Đúng rồi, còn có Sương Sương, nàng mới vừa rồi sao lại quên mất Sương Sương, còn tốt nàng còn chưa đem Sương Sương đưa cho Ngô Cảnh Minh.

Bùi Chính Đức nghe vậy sửng sốt: “Sương Sương?”

Đỗ thị gật đầu, trong mắt đều là tơ máu: “Đúng vậy, lão gia, Sương Sương tướng mạo rất xuất chúng, bất quá so với Gia Ninh, đem Sương Sương đưa qua càng tốt.”

Bùi Chính Đức xác thật không nhớ tới Sương Sương.

Sương Sương chỉ là thứ nữ, cấp cho Lục Nghiên làm thϊếp thất cũng là không đủ tư cách, hai là Sương Sương vẫn luôn ốm yếu, Bùi Chính Đức sợ Lục Nghiên không vui.

Thấy Bùi Chính Đức im lặng, Đỗ thị lại càng thêm tức: “Lão gia, nam nhân đều thích sắc, Sương Sương chính là tuyệt sắc.”

Bùi Chính Đức nghĩ cũng đúng, thứ nữ này của hắn xác thật là tướng mạo xuất chúng, nếu Sương Sương không được, lại đưa Gia Ninh qua, hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Bùi Chính Đức: “Sương Sương đâu…… Nàng nói với nó đi.”

Đỗ thị yên tâm hẳn lên: “Lão gia yên tâm, Sương Sương là hài tử ngoan, nó sẽ đồng ý.”

……………………………..

Vừa choạng vạng, Đỗ thị liền cùng Phùng ma ma đi đến tiểu viện.

Sương Sương có chút kinh ngạc, Đỗ thị sao vội vã lại đây như vậy, nàng đứng dậy hướng Đỗ thị hành lễ.

Đỗ thị vội vàng để Sương Sương ngồi xuống: “Nữ nhi ngoan, thân thể con luôn không khỏe, mau ngồi xuống đi.” nói xong liền ấn Sương Sương ngồi xuống.

Một bên Xảo Nguyệt nhìn Đỗ thị, thầm nghĩ chồn cấp gà chúc tết, không có ý tốt, Đỗ thị không chừng lại nghĩ ra kế hại Sương Sương.

Đỗ thị mới vừa ngồi xuống vành mắt liền đỏ: “Sương Sương, mấy ngày nay con đi Phổ Ninh Tự, sợ là không biết việc trong phủ.”

Đỗ thị nói xong cúi đầu lau nước mắt, Phùng ma ma liền kể chuyện Bùi Lâm vào đại lao, lại cường điệu nói tình huống trong phủ gian nan ra sao.

Sauk hi phân tích lợi và hại, Đỗ thị nói nuôi Sương Sương từ nhỏ đến lớn không dễ dàng gì, lúc này trong nhà khó khăn, Sương Sương nên giúp một tay, sau đó nói ra việc muốn đem Sương Sương đưa cho Lục Nghiên.

Đỗ thị nói xong trong phòng liền yên tĩnh đến lạ.

Xảo Nguyệt mắt đều đỏ, Đỗ thị nói thật dễ nghe, nhưng sao nàng không đem Bùi Gia Ninh đưa qua đi!

Xảo Nguyệt nghe qua lời đồn về Lục Nghiên, tuy nói Lục Nghiên quyền cao chức trọng, ai cũng đều nói Lục Nghiên tính tình cổ quái, gϊếŧ người càng là đếm không hết, Xảo Nguyệt còn nghe nói Lục Nghiên đem nữ nhân mà người khác đưa cho hắn chém chết, này rõ ràng là hố lửa a.

Sương Sương có chút xuất thần, nàng thầm nghĩ cốt truyện đúng là bắt đầu từ đây.

Nguyên văn, Đỗ thị nghĩ đem nguyên chủ đưa cho Lục Nghiên, kết quả Lục Nghiên rất chán ghét nguyên chủ, nhìn cũng không muốn nhìn, bất đắc dĩ, Đỗ thị đành phải đem Bùi Gia Ninh đưa cho Lục Nghiên.

Nguyên nhân bởi vì mẹ đẻ Lục Nghiên Cao thị nên đối với nữ tử tướng mạo xuất chúng có chút không vui, ngược lại là tướng mạo không xuất chúng, càng thiên hướng điềm mỹ của nữ chính Bùi Gia Ninh lại được mắt Lục Nghiên hơn.

Bất quá sau khi nguyên chủ gặp Lục Nghiên ngược lại mê luyến Lục Nghiên, nguyên chủ vì nam chính làm không ít chuyện, thậm chí hãm hại tỷ tỷ Bùi Gia Ninh, ngược lại làm nam nữ chính càng nhanh ở bên nhau.

Cuối cùng, nam chính càng thêm chán ghét nguyên chủ, nguyên chủ có kết cục thê thảm, bị Đỗ thị bán cho một phú hộ năm mươi tuổi làm thϊếp thất.

Đỗ thị mở miệng: “Sương Sương con đang nghĩ gì vậy, con phải giúp ca ca con!”

Sương Sương nhấp môi, nàng thầm nghĩ Đỗ thị không biết Lục Nghiên không thích nữ tử có tướng mạo xuất chúng, nàng nói Đỗ thị cũng không tin, mặc kệ như thế nào Đỗ thị đều sẽ nghĩ mọi cách đem nàng đưa qua đó.

Hơn nữa nam chính Lục Nghiên căn bản không thích nàng, nàng chỉ cần dựa theo cốt truyện đi theo Đỗ thị một chuyến, Đỗ thị thấy không có hy vọng liền đưa Bùi Gia Ninh qua, cốt truyện cũng vào quỹ đạo.

Dù sao nàng lại không thích nam chính, sẽ không dây dưa đau khổ, đi xong cốt truyện nàng liền có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp đi.

Sương Sương gật đầu, giả bộ khó xử, “Con đều nghe theo mẫu thân.”

Thấy Sương Sương nói như thế, Đỗ thị cao hứng mà vỗ vỗ tay Sương Sương: “Mẫu thân biết con là đứa trẻ ngoan.”

Đỗ thị tưởng rằng Sương Sương sẽ không muốn mà làm ầm ĩ lên, nàng còn chuẩn bị không ít biện pháp dạy dỗ Sương Sương, không nghĩ tới lại là không dùng được.

Lại nói thêm một lát, Đỗ thị liền đi.

Đỗ thị vừa đi, Xảo Nguyệt liền nhịn không được, nước mắt đều tuôn ra: “Cô nương, người sao lại đồng ý, phu nhân đây là đem đẩy người vào hố lửa!”

Xảo Nguyệt vội vàng nói: “Nô tỳ nghe nói Lục đại nhân gϊếŧ người không chớp mắt…”

Sương Sương xem qua truyện, tự nhiên biết lời đồn đều là giả, ở trên chiến trường tất nhiên là phải gϊếŧ địch, thân là nam chính, nhân phẩm của Lục Nghiên là không thể chê vào đâu được.

Xảo Vân cũng nói: “Nô tỳ nghe nói Lục đại nhân còn chém nữ tử mà người khác đưa cho hắn!”

Sương Sương thầm nghĩ cái này cũng là giả, những nữ tử đó đều là gian tế.

Xảo Vân nói xong liền nhìn chằm chằm cổ của Sương Sương.

Sương Sương theo bản năng mà sờ sờ cổ, Lục Nghiên tuy rằng chán ghét nàng, nhưng hẳn là sẽ không hung tàn như thế.