Chương 6

Dù Xảo Nguyệt cùng Xảo Vân lo lắng thì cũng không làm gì được, vì Sương Sương chỉ là thứ nữ lại không được yêu thương, dù cho Đỗ thị nói cái gì thì Sương Sương liền phải làm theo.

Huống chi việc này chỉ sợ là Bùi Chính Đức cũng đồng ý, Sương Sương không thể không đi.

Việc này liền xem như ván đã đóng thuyền.

Bất quá việc này nói là dễ nhưng làm lại rất khó.

Nếu háo săc giống Ngô Cảnh Minh liền trực tiếp đem Sương Sương đưa qua là được.

Nhưng Lục Nghiên là loại người gì, Lục Nghiên xuất thân từ phủ Trấn Quốc Công quyền cao chức trọng, người muốn nịnh bợ Lục Nghiên đều không đếm xuể, có không ít người nghĩ muốn đem nữ nhi đưa cho Lục Nghiên, muốn đưa liền đưa được sao, nếu thế thì Trấn Quốc Công phủ thành cái dạng gì.

Huống chi Lục Nghiên không gần nữ sắc, Đỗ thị cũng không xác định Sương Sương có được Lục Nghiên yêu thích hay không.

Đỗ thị suy nghĩ hồi lâu mới ra được đối sách, đó là tiếp cận Lục lão phu nhân.

Lục lão phu nhân vẫn luôn lo lắng chuyện chung thân đại sự của Lục Nghiên, nếu Sương Sương có thể được Lục lão phu nhân yêu thích, nói không chừng việc sẽ thành.

Đây chính là lão phu nhân của phủ Trấn Quốc Công, thân phận cao quý, cũng không phải muốn gặp là có thể gặp.

Đỗ thị cho người đi nghe ngóng tin tức mong có cơ hội gặp Lục lão phu nhân, chỉ là không nghĩ tới Lục lão phu nhân hiện giờ không ở trong kinh, mà đi thôn trang nghỉ dưỡng.

Đúng lúc Đỗ thị có thôn trang chính là của hồi môn của nàng ở kinh thành, cách thôn trang phủ Trấn Quốc Công không xa, này thật đúng là đang buồn ngủ lại được đưa gối tới đầu.

Đỗ thị tính toán lấy kiểm tra sổ sách mang theo cùng Sương Sương đi thôn trang, sau đó lại đi bái phỏng Lục lão phu nhân.

Đỗ thị nhớ tới Bùi Lâm đang trong nhà lao, liền làm Sương Sương thu thập hành lý, ngày hôm sau liền đi thôn trang.

Kết quả ngày hôm sau mây đen che lấp mặt trời, trời dường có thể mưa bất cứ lúc nào.

Đỗ thị gấp đến mức bất chấp trời mưa, sáng sớm liền mang theo Sương Sương ngồi xe ngựa hướng thôn trang mà đi.

Nói là thôn trang ở kinh thành, nhưng cách kinh thành có chút xa, đi gần một ngày mới có thể đến, Đỗ thị ở trong xe ngựa càng thêm sốt ruột, chỉ hận không thể lập tức đến thôn trang.

Phùng ma ma ở một bên khuyên nhủ: “Phu nhân đừng vội, đại thiếu gia hiện giờ tuy ở trong ngục, nhưng còn chưa điều tra, phía trên sẽ không làm gì đại thiếu gia đâu.”

Đỗ thị nghĩ nghĩ cũng đúng, huống chi việc này nàng quản cũng không được.

Đang nói chuyện, bên ngoài liền đổ mưa.

Mưa to bên ngoài ngay cả ánh mặt trời cũng nhìn không thấy, giống như ban đêm thật dọa người.

Bên ngoài gió to mưa lớn, con ngựa cũng đi không được, xa phu đành phải đem ngựa buộc lại, chờ hết mưa mới đi.

Chỉ là đợi hồi lâu, mưa cũng không dừng, Đỗ thị không khỏi nóng lòng.

Đỗ thị gọi xa phu hỏi chuyện, xa phu cung kính nói: “Phu nhân, mưa này sợ là chốc lát không ngừng được hơn nữa nô tài nghe người đi ngang qua nói đằng trước do mưa quá to nên bị sạt lở không đi được nữa.”

Nếu muốn đến thôn trang, phải đi đường này, trước mắt đường này không đi được hơn nữa trời lại mưa to, chỉ có thể tìm một chỗ trú mưa ở gần đây mà thôi.

Đỗ thị hỏi: “Ở vùng lân cận đây có khách điếm hoặc nhà dân không?”

Xa phu thường xuyên đi con đường này, tất nhiên là quen thuộc: “Vùng lân cận không có khách điếm, nhưng có một thôn trang, thôn trang kia là của phủ Trấn Quốc Công.”

Đỗ thị sửng sốt, việc này cũng không phải quá tốt sao!

Nàng vốn dĩ liền không muốn đi thôn trang nhà mình, mà là muốn gặp Lục lão phu nhân, quả thực là trời cho cơ hội, còn không cần tìm lấy cớ, nghĩ đến Lục lão phu nhân chắc chắn sẽ đồng ý cho các nàng tránh mưa.

Đỗ thị nói: “Kia liền đi chỗ đó tránh mưa đi.”

Lại đi một lát, mới đến thôn trang phủ Trấn Quốc Công.

Người gác cổng nghe đám người Đỗ thị là tới tránh mưa, liền đi chính phòng bẩm báo Lục lão phu nhân.

Trước mắt trời mưa rất lớn, không biết khi nào sẽ ngừng, hơn nữa đường cũng bị sạt lở không đi được, có thể nói là trước không có thôn sau không có khách điếm, Lục lão phu nhân từ trước đến nay là người lương thiện, tất nhiên là đồng ý cho đám người Đỗ thị tránh mưa.

Đỗ thị che dù hướng chính phòng mà đi, Sương Sương đi theo sau Đỗ thị.

Mưa rất lớn, tà váy đều ướt Sương Sương.

Nàng nhớ rõ trong truyện nguyên chủ ban đầu không đồng ý làm thϊếp, làm ầm ĩ vài ngày mới đồng ý, cho nên không gặp phải mưa to, Đỗ thị là lấy cớ khác đi gặp Lục lão phu nhân.

Bất quá Sương Sương nghĩ chuyện này cũng không có gì khác biệt.

Rất nhanh liền đến chính phòng, Đỗ thị cùng Sương Sương đi vào.

Lục lão phu nhân ngồi ở ghế trên, đầu tóc hoa râm, nhìn thập phần hiền lành, Lục lão phu nhân xác thật thập phần hiền hoà.

Đỗ thị thấy Lục lão phu nhân liền hành lễ nói: “Lão phu nhân mạnh khỏe, lần này chúng ta đã làm phiền.”

Lục lão phu nhân: “Mau ngồi xuống, bất quá là tránh mưa, không phiền.”

Hiện tại thời điểm không còn sớm, mưa còn chưa tạnh, đám người Đỗ thị tất nhiên là muốn ở lại thôn trang, Lục lão phu nhân cho người thu thập phòng cho khách.

Thấy Lục lão phu nhân như thế, Đỗ thị an tâm, lão phu nhân thật dễ nói chuyện.

Lục lão phu nhân nghe người gác cổng nói qua Đỗ thị là phu nhân Thừa Ân Bá, nàng đối với phủ Thừa Ân Bá không có ấn tượng gì, bất quá có thể giúp đỡ một phen.

Đỗ thị cùng Sương Sương ngồi ở phía bên phải, Đỗ thị vì Lục lão phu nhân dẫn theo Sương Sương bái kiến: “Đây là cô nương nhà ta, hôm nay theo ta tới thôn trang kiểm tra sổ sách, không nghĩ thế nhưng gặp phải mưa to như vậy.”

Sương Sương nghe vậy đứng dậy: “Gặp qua lão phu nhân.”

Lục lão phu nhân là người từng trải, tất nhiên là gặp qua không ít mỹ nhân, vậy mà chưa gặp qua ai đẹp như Sương Sương.

Lục lão phu nhân là người thích tiểu bối, đặc biệt thích những tiểu nương tử hoa tươi nộn liễu, huống chi Sương Sương là cô nương mỹ mạo xuất chúng, nàng vừa thấy liền rất thích.

Lục lão phu nhân khen: “Quả thật là cô nương xinh đẹp.”

Lục lão phu nhân xem người cực chuẩn, Sương Sương tuy mạo mỹ vô song, lại không phải là người tâm kế thâm trầm, hai mắt của nàng là cực thanh triệt, Lục lão phu nhân vừa thấy liền biết Sương Sương là tính tính thuần thiện là cô nương tốt.

Nghe Lục lão phu nhân khen Sương Sương, Đỗ thị an tâm một ít.

Bất quá nàng cũng không thể vừa thấy Lục lão phu nhân liền nói lên ý đồ của mình, nếu vậy thì thành cái dạng gì, vẫn là muốn cùng Lục lão phu nhân giao hảo, sau đó lại chậm rãi nhắc muốn đem Sương Sương đưa cho Lục Nghiên làm thϊếp.

Đỗ thị làm phu nhân bá tước mấy năm đương nhiên biết khi nào nên nói sẽ nói, vì vậy liền nói một chút việc nhà cùng Lục lão phu nhân.

Đỗ thị thỉnh thoảng nhắc tới Sương Sương, Sương Sương liền thỉnh thoảng đáp lại vài câu, biểu hiện rất là khéo léo.

Nói một lúc, cũng tới thời gian dùng bữa tối, Đỗ thị đoán Lục lão phu nhân cũng có chút mệt mỏi, liền cáo lui.

Lục lão phu nhân kêu người đem đồ ăn đưa đến phòng cho khách, khách viện tất cả đều là đầy đủ hết, rất là phương tiện.

Đỗ thị cùng Sương Sương mãi nói lời cảm tạ sau đó đi đến khách viện.

Đỗ thị cùng Sương Sương cũng ngồi xe ngựa một ngày, tất nhiên là thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, các nàng từng người dùng bữa tối, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.

Mới vừa trở về phòng nghỉ ngơi, bên ngoài mưa cũng ngừng.

Lúc này đã vào tháng sáu, thời tiết oi bức, trận trời mưa qua đi thời tiết có chút mát mẻ.

Sương Sương ngồi ở trên giường mỹ nhân uống trà.

Thân thể nàng vốn yếu đuối, lại ngồi xe ngựa cả ngày, thân thể dường như tan rả.

Lúc này tịnh thất nước đã chuẩn bị tốt, có thể tắm gội một phen.

Sương Sương nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó đi tịnh thất tắm gội.

Ngâm nước ấm một lúc lâu, quả nhiên thoải mái rất nhiều, lại qua chút thời gian nước có chút lạnh, Sương Sương từ trong thùng tắm đứng dậy.

Mặt Xảo Nguyệt liền đỏ, cô nương dáng người thật sự là quá tốt, chính nàng là nữ nhân cũng có chút chịu không nổi.

Sương Sương một thân da thịt trắng nõn nà, một cái tỳ vết cũng không, hơn nữa ngực lại lớn eo nhỏ, thật sự là câu mất hồn phách người người đối diện.

Một bên Xảo Vân lấy trung y hầu Sương Sương mặc vào, hiện tại đã vào hạ, thời tiết thật nóng, trung y đương nhiên là lụa mỏng để thoải mái và mát mẻ.

Chỉ là đầu tóc Sương Sương vẫn là nửa ướt, Xảo Nguyệt nghĩ đợi lát nữa trở về phòng giúp Sương Sương lau khô tóc.

Sương Sương thân thể ốm yếu, nếu tóc không khô ngủ sẽ đau đầu.

Hết thảy đều thu thập tốt, Sương Sương ra tịnh thất.

Chỉ là mới vừa đi tới hành lang, Sương Sương liền đυ.ng phải Lục Nghiên.

Sương Sương trừng lớn mắt, đây không phải là người nàng muốn tìm sao?

Lục Nghiên cũng có chút ngoài ý muốn.

Hôm nay hắn ra ngoài làm công sự không ngờ đột nhiên mưa to, không vào kinh kịp thời, liền tới thôn trang nhà mình qua đêm, thuận đường ghé thăm tổ mẫu.

Lục lão phu nhân vừa thấy Lục Nghiên liền luyến tiếc hắn đi, một hai buộc hắn phải lưu lại mấy ngày, công sự cũng không gấp, Lục Nghiên liền đáp ứng lưu lại bồi Lục lão phu nhân hai ngày.

Bất quá Lục Nghiên là một khắc cũng không chịu rảnh rỗi, cho nên nghỉ ngơi trong chốc lát sau liền muốn đi thư phòng xem sách.

Thư phòng ở gần đây, hắn một đường hướng thư phòng mà đi, sau đó nghe được chút động tĩnh, viện này luôn không người, Lục Nghiên liền lại đây nhìn xem có chuyện gì, không nghĩ tới liền đυ.ng phải Sương Sương.

Hắn nhìn Sương Sương.

Lông mi Sương Sương chớp chớp, mắt long lanh, cái miệng nhỏ hơi hé mở, cánh môi đỏ bừng như cánh hoa, làm người nhịn không được muốn nếm thử đến tột cùng là hương vị gì.

Sương Sương mặc trung y bằng lụa mỏng, làm cho da thịt càng thêm trắng, tóc ướt xỏa trước ngực, giọt nước theo xương quai xanh chảy xuống, biến mất trong sa y.

Nàng hẳn là mới vừa tắm rửa xong, còn mang theo mùi hương, mùi hương đó ẩm ướt mơ hồ.

Lục Nghiên mạc danh nhớ tới khi còn bé nãi ma ma kể cho hắn nghe qua thoại bản, nói là trong núi sâu có yêu quái chuyên môn dựa vào sắc đẹp mê hoặc những thư sinh, sau đó liền moi tim bọn họ mà ăn, những thư sinh đó vẫn cam tâm tình nguyện.

Mi Lục Nghiên rủ xuống, thanh âm hắn có chút lãnh: “Ngươi là ai, sao lại ở chỗ này?”

Chỉ là hắn mới vừa cúi đầu, liền thấy mắt cá chân và bắp chân trắng nõn của Sương Sương ở dưới tà váy.

Trong đêm tối đôi chân của nàng dường như run rẩy, như thể chỉ cần một lực nhỏ có thể gãy rời.

Lục Nghiên nhăn chặt mày.

Nữ nhân này, sao lại ăn mặc như thế này!