Chương 11: Chơi Game Lên Hot Search

“Cô định dạy đời tôi sao?”

Trình Dĩ Tình mặt không cảm xúc hỏi ngược lại một câu, làm Giang Nhã Nhã cả kinh xua tay liên tục: “Không không không, chị Dĩ Tình, em không có ý đó.”

Tiểu tổ tông cũng không phải lần đầu càn quấy làm bừa, đừng nói hủy diễn một ngày, thời điểm mất hứng trước đó, những chuyện quá quắt hơn cũng đều làm hết một lượt!

“Ừm.”

Giang Nhã khóc không ra nước mắt, chỉ có thể trưng ra khuôn mặt đáng thương. Dù sao cũng phải đi trấn an phía bên Tào đạo diễn.

Trình Dĩ Tình thảnh thơi bình tĩnh ăn cơm xong lại trở về phòng chơi game. Trình lão gia đến công ty từ sáng sớm, khu nhà cổ to như vậy chỉ có một mình cô.

[ Ký chủ, cô đây là bí mật mang theo hàng lậu! Nguyên chủ không thích chơi game ]

–Vậy ngươi đá ta ra khỏi thế giới tiểu thuyết, đưa nguyên chủ trở về đi?

[ Mmmmmmm ]

Gặp phải ký chủ cà lơ phất phơ không nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, phải làm thế nào bây giờ?

Hệ thống trơ mắt nhìn Trình Dĩ Tình chơi game cả ngày chưa là gì, cô còn cuồng game nạp vào cả trăm vạn tệ, thậm chí còn có kỹ thuật chơi game cao siêu lập lập tức thành danh đại thần ingame nổi tiếng.

Thậm chí bò thẳng lên hot search Weibo: # phú bà thần bí nạp game trăm vạn tệ trong một ngày #

Tuy rằng chỉ ở vị trí thứ 30, nhưng vẫn khiến phạm vi nhỏ cư dân mạng chú ý.

[ Phú bà, cầu nuôi ta ]

[ Có tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là ta thích kết giao hảo hữu ]

[ Chị gái xinh đẹp, ta không phải công cũng không phải thụ nhưng vô cùng cùng đáng yêu ]



[ Nhỡ đâu là anh đẹp trai giả làm phú bà thì sao? Mấy người phía trên thật nông cạn ]

[ Mọi người cho rằng tôi khèm thát tiền của cô ấy sao? Đúng vậy không sai! ]

[ Kỹ thuật tiêu tiền này ta thích ]

Hệ thống bị Trình Dĩ Tình chọc giận không nhẹ, nó trước giờ chưa từng thấy ký chủ nào không chịu quản thúc như vậy.

–Ngoài ta ra, ngươi còn từng có ký chủ khác sao?

[ Hệ thống: “......” Xác thực không có ]

Ăn chơi sa đọa xong, vẫn phải tiếp tục làm nhiệm vụ. Cho nên khi Trình Dĩ Tình nghe điện thoại Giang Nhã gọi đến, biết được thời gian Lê Ngật đến tổ phim, cũng rất bất ngờ ngoan ngoan đến phim trường. Chính xác mà nói, là thèm khát body của người ta.

[ Hệ thống: !!! Đối tượng nhiệm vụ công lược của cô là Tề Văn Diệu ]

–Biết rồi! Lê Ngật, ta tới đây!!!

[ Hệ thống: ??? ]

Tối nay, Lê Ngật và Trình Dĩ Tình có phân cảnh phối hợp vai diễn, biết Trình Dĩ Tình nguyện ý đến, Giang Nhã thở phào, tim lộn ngược lên cổ họng cuối cùng cũng rơi về đúng vị trí.

Năm ngoái, Lê Ngật nhận giải Nam chính phim truyền hình xuất sắc nhất, con đường sự nghiệp càng bận rộn đến mức chân không chạm đất, căn bản không có thời gian thỏa mãn sự háo sắc của Trình Dĩ Tình.

Tào đạo diễn nhìn thấy Trình Dĩ Tình, ôm đầy một bụng oán trách, nhưng cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng. Công ty Giải trí Tinh Diệu đã bày tỏ thái độ, bù đắp phí tổn cho hành động càn quấy của Trình Dĩ Tình, phụ trách toàn bộ chi phí phát sinh và bồi thường.

“Chị Dĩ Tình, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi trang điểm trước nhé?”

Trải qua sự việc sáng nay, thái độ Giang Nhã cẩn thận hơn rất nhiều, tựa hồ sợ lại chọc giận Trình Dĩ Tình lần nữa.

Hai con ngươi của Trình Dĩ Tình như radar quét qua quét lại trong một đám người, cuối cùng dừng lại trên người Lê Ngật, khoé miệng cong lên tươi cười, bước về phía đó

“Chị Dĩ Tình.” Giang Nhã đành phải đi theo cô.



Lê Ngật ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trong TV, đứng yên trước hắn thôi đã thấy hơi thở đầy hormone nam tính ập vào mặt.

Trái tim Trình Dĩ Tình nóng rẫy lên.

Đẹp trai quá!

Như là sản phẩm thượng đế dùng hết tâm tư để nặn ra, từng chi tiết cơ thể đều đẹp đến phát rồ!

–Đẹp quá đi! Lông mi vừa dày vừa dài, tưởng tượng ta biến tí hon đánh đu trên lông mi hắn được luôn!

[ Hệ thống: Ha hả ]

“Xin chào, Lê Ngật.” Vẻ ngoài Trình Dĩ Tình trấn định, nội tâm lại đảo lộn tùng phèo.

Lê Ngật gật đầu, gương mặt tươi cười nhẹ nhàng, mở lời cất giọng trầm thấp như âm thanh du dương của đàn cello: “Chào cô.”

A!

Em đồng ý!

[ Ký chủ, đề nghị cô nhặt lại liêm sỉ ]

–Đây là niềm vui của người háo sắc ngươi hiểu không?

[ Hệ thống: Không hiểu! ]

“Lê Ngật, chúng ta tập thoại một lần trước được không?”

“Được chứ!” Lê Ngật có một đôi mắt đào hoa, khi nhìn người ta như dập dờn sóng nước thâm tình.

–Đại ca, gϊếŧ ta đi!