Chương 14: Tuyến Chính Cốt Truyện

Tâm trạng Trình Dĩ Tình không tệ, kết thúc xong công việc nhân tiện còn hẹn ăn khuy với Lê Ngật.

“Tôi còn tường rằng nữ nghệ sĩ giống như cô đều sẽ né tránh ăn khuya để đảm bảo duy trì vóc dáng.”

Lê Ngật cẩn thận bóc tôm cho Trình Dĩ Tình, đưa đến trước mặt cô: “Nếu không thể ăn, đừng miễn cưỡng bản thân.”

“Không đâu.”

Việc quản lý vóc dáng này đã có hệ thống hỗ trợ, cô không cần phải lo lắng. Đây chính là được đích thân thần tượng bóc tôm cho, không ăn hết là có lỗi với bản thân, có lỗi với thân phận thiếu nữ theo đuổi thần tượng.

[ Ký chủ, mong cô duy trì thiết lập tính cách nguyên chủ, quản lý tốt việc duy trì vóc dáng ]

–Cái gì cũng tới tay ta làm! Còn cần người làm cái gì? Đĩa tôm này, cho dù trời sập thiên hoang địa lão gì đó ta cũng phải ăn cho xong.

[ Hệ thống: “......” ]

Ký chủ có tâm lý phản nghịch, nó cũng khó xử nha!

Bên này Trình Dĩ Tình thật vui sướиɠ, bên kia Giang Nhã lại như mắc nghẹn trong cổ. Dù gì đó cũng là Lê Ngật, một khi bị paparazzi chụp được truyền ra tai tiếng, chỉ sợ ngay cả Giải trí Tinh Diệu có bịt bao nhiêu tiếng cũng không áp chế được tin này xuống. Fans của Lê Ngật không thể khinh thường.

Một bữa cơm nguy hiểm rình rập cũng ăn xong rồi. Trình Dĩ Tình cười tủm tỉm nói tạm biệt với Lê Ngật, để Giang Nhã đưa cô trở về.

“Chị Dĩ Tình, không phải chị thích Tề tổng sao? Đêm nay……” Giang Nhã rất cẩn thận trình bày ý kiến, không đợi cô nói xong đã bị Trình Dĩ Tình thô lỗ cắt ngang: “Như thế nào? Cô có ý kiến?”



“Không có!” Giang Nhã rùng mình một cái, cô nào dám có ý kiến?

“Vậy, 8 giờ sáng mai em tới đón chị?”

Trình Dĩ Tình nhắm mắt, khẽ “Ừ” một tiếng.

“Được.”

May mà lần này tiểu tổ tông cũng không tùy hứng.

Nói đến cũng lạ, tuy rằng Trình Dĩ Tình thường xuyên mắc bệnh ngôi sao, nhưng chỉ là kịch bản cô tự chọn, dù có điêu ngoa cũng sẽ không bỏ diễn vô cớ, hôm nay không biết là làm sao?

Không biết Trình Dĩ Tình nghĩ cái gì trong đầu!

Bên này Trình Dĩ Tình vô cùng cao hứng. Chìm đắm trong hồi ức được thần tượng bóc tôm cho cô, thật vui vẻ. Bên kia Tề Văn Diệu là mây mù giăng lối, vạch đen đầy mặt.

Tiệm net Tụ Hữu từ miệng Trình Dĩ Tình là một cái quán net chui, như kiểu trá hình tìm được cũng rất mất công. Tề Văn Diệu chờ đợi lại đợi chờ tới hơn một giờ mới nghe được tin tức của Thời Y. Hắn vội vàng chạy tới tiệm net. Tiệm net không yên tĩnh, chướng khí mù mịt, đủ thể loại mùi, mì gói, nước ngọt hơi người hỗn tạp. Hắn vừa bước chân vào, hận không thể bước luôn ra ngoài.

“Chơi giờ hay nạp tài khoản?” Người quản lý nghi ngờ nhìn Tề Văn Diệu.

Một người mặc âu phục, tuy là hắn không nhận ra nhãn hiệu gì, nhưng tuyệt đối không phải hàng rẻ tiền. Cổ tay đeo đồng hồ Rolex, mẫu mã loại trên trăm vạn? Người như này đến tiệm net?

“Tìm người.”



Mặt Tề Văn Diệu lạnh tanh, nói lại một câu sau đó bước nhanh vào trong. Cả người khí chất sang giàu, bá đạo, người quản lý không dám cản lại, chỉ đành đi theo sau.

Tề Văn Diệu tìm từng chỗ ngồi, cuối cùng ở một góc sâu tít nhìn thấy Thời Y. Nàng nhỏ bé cuộn tròn trên ghế, nhìn rất đáng thương.

“Thời Y.”

Tề Văn Diệu vỗ vỗ nhẹ lên vai nàng.

Thời Y bừng tỉnh, hoảng loạn mà nhìn về phía Tề Văn Diệu, thấy là hắn, trút bỏ cảnh giác trong ánh mắt: “Là anh?”

Nàng vẫn luôn kiên cường, đây là lần đầu tiên Tề Văn Diệu nhìn thấy nàng yếu đuối như vậy, giống một chú mèo nhỏ bị thương, khiến người ta đau lòng, trìu mến.

“Phải.”

Khuôn mặt Thời Y trắng bệch nhưng má lại ửng hổng bất thường, môi cũng bợt ra không còn giọt máu.

“Tôi đưa cô đi.”

Tề Văn Diệu cúi xuống bế Thời Y lên.

Thời Y hơi do dự, sau đó dựa đầu vào bờ ngực vững chãi của Tề Văn Diệu, một giọt nước mắt rơi xuống áo hắn, lặng lẽ không thấy tăm hơi.

Nghĩ lại tình cảnh thê thảm của Thời Y là do Trình Dĩ Tình làm ra, lửa giận trong mắt Tề Văn Diệu lại càng thêm bùng phát.