Chương 16: Uy Hϊếp Nàng

Không phải Trình Dĩ Tình một lòng một dạ nhào vào người Tề Văn Diệu, phi thường thích hắn hay sao?

Bây giờ như thế này là như thế nào?

Cơ mà Trình Dĩ Tình không nói, đương nhiên cô cũng không dám hỏi, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.

“Thời Y.”

Trình Dĩ Tình đi đến trước mặt Thời Y, gọi nàng một tiếng.

Thời Y đang nghiêm túc đọc kịch bản, nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn Trình Dĩ Tình: “Tiền bối, làm sao vậy?”

“Đi với tôi đến nơi này một chuyến.”

“Buổi tối tôi…..”

Không đợi Thời Y nói xong, Trình Dĩ Tình đã cắt ngang lời nàng: “Tôi đã nói trước với đạo diễn rồi, mau đi thay quần áo đi, cô có nửa tiếng để chuẩn bị.”

“Tiền bối, tôi không muốn đi.”

“Tôi có hỏi ý kiến cô không?” Trình Dĩ Tình lộ ra vẻ tàn khốc, không vui liếc nhìn Thời Y: “Không biết thời gian của tôi rất quý giá sao?”

Thời Y bị cô hỏi ngược đến mức không nói nên lời, ấp ấp úng úng nhìn cô.

“Hoặc là đi cùng tôi, hoặc là thu dọn đồ đạc rời khỏi đoàn phim.” Tay Trình Dĩ Tình đè lên vai phải Thời Y, nhẹ nhàng khinh khi: “Cô nói xem tôi có làm được hay không?”

Thời Y cắn chặt môi dưới, hốc mắt lại ửng hồng, nhưng cuối cùng cũng kìm nén được không rơi nước mắt.

“Được.”



Nàng có quyền từ chối sao?

Nàng không thể.

Thời Y đi rồi, Giang Nhã mới nhút nhát sợ sệt hỏi: “Chị Dĩ Tình, chị nói chuyện với cô ta làm gì vậy?”

“Tôi tham dự lễ đính hôn, chẳng lẽ không thể có trợ lý đi theo?”

Chuông cảnh báo trong lòng Giang Nhã nháy mắt reo lên báo động, cô luống cuống: “Chị Dĩ Tình, em……”

“Cho cô nghỉ hôm nay, để cô ta theo ta đi.”

“Chỉ như vậy thôi sao?” Giang Nhã không tin nổi hỏi lại một câu.

“Còn muốn sao nữa?”

“Không có việc gì.”

Giang Nhã lập tức lắc đầu.

Tuy rằng Trình Dĩ Tình là người điêu ngoa tùy hứng, nhưng phát lương cũng rất rất nhiều, Giang Nhã không muốn nghỉ việc lương trăm triệu đâu.

Lên xe, Trình Dĩ Tình bấm giờ chờ đợi Thời Y.

Đến phút thứ 29, cô thấy bóng dáng Thời Y đang vội vàng chạy tới từ xa.

“Lái xe!”

Tài xế kinh ngạc hỏi lại: “Ơ? Tiểu thư Thời Y còn chưa tới.”

“Anh là lái xe của tôi.”



“Đúng vậy.”

Một giây trước khi Thời Y đến xe, tiếng động cơ vang lên, chiếc xe di chuyển tiến về phía trước chạy đi.

“Tiền bối, tôi còn chưa lên xe.” Thời Y đuổi theo phía sau, mồ hôi chảy đầy đầu.

Nhưng tốc độ xe càng lúc càng nhanh, dựa vào hai chân dài thon nhỏ của nàng, chạy gãy chân cũng không đuổi kịp.

‘ Tít Tít ‘ chuông di động phát ra tiếng âm thanh báo.

Thời Y mở di động ra thấy tin nhắn Trình Dĩ Tình gửi tới.

{ Cô đến muộn, tự mình đến đi! Địa chỉ: Khách sạn Bồ Kinh, phòng 1408, cô có nửa tiếng, đừng đến trễ! }

Thời Y cắn chăt hàm răng, mở bản đồ ra tìm ‘ Khách sạn Bồ Kinh ’, khoảng cách từ đây đến đó ước chừng mười mấy km, nếu gọi xe taxi phải trả gần 70 đồng.

Tiền nàng kiếm được đều bị mẹ nàng thu giữ, chưa nhận được thù lao tiếp theo, căn bản nàng không có nhiều tiền như vậy để tiêu hoang. Nhưng thời gian Trình Dĩ Tình cho nàng thời gian quá gấp, nàng đành căng da đầu vẫy một chiếc xe.

Vừa đi được không bao lâu, lại đúng giờ cao điểm buổi chiều, Thời Y bị mắc kẹt ở trên đường. nàng mở di động ra, nôn nóng nhìn thời gian.

“Tài xe, liệu có thể đi đường vòng khác không? Tôi phải đến đúng giờ.”

“Cô gái à, đường tắc như thế này còn có thể vòng như thế nào? Đoạn trước đấy có ngã ba ngã tư cô không nói sớm để rẽ, giờ ở đây không thể vòng lại.”

Lời tài xế nói không được hiền hoà, hiển nhiên là cũng rất phiền việc kẹt xe.

Thời Y nhìn khắp nơi một lượt, đau đầu trả tiền xe, mặc kệ thái độ trách móc của tài xế, xuống xe tại chỗ. Đường tắc hết một con phố, chỉ có dùng xe đạp mới có thể dễ dàng đi qua.

Thời Y quét mã lấy một chiếc xe đạp công cộng, dưới thời tiết mùa hè nóng bức, đeo khẩu trang gian nan đạp xe. Nàng vất vả trên đường đi tới đi lui, Trình Dĩ Tình đã đến nơi cần đến, uống cà phê ngon miệng, ngồi điều hoà mát rượi, thảnh thảnh thơi thơi để chuyên viên trang điểm cho cô.