Chương 17: Cốt Truyện Có Độc

Khoảng cách xa như thế, lại đúng giờ cao điểm kẹt xe buổi chiều, trong vòng nửa tiếng đến nơi là chuyện không thể nào. Đến thời gian ước định, Thời Y mới đi được khoảng hai phần ba quãng đường. Trong lúc đó, lạ là Trình Dĩ Tình cũng không thúc giục nàng lần nào.

Đứng chờ đèn đỏ ở một ngã tư đường, Thời Y lấy di động ra, nhận được tin nhắn Trình Dĩ Tình gửi tới từ hai mươi phút trước.

{ Thay đổi địa điểm, Khách sạn Hill cách phim trường không xa, cô trực tiếp qua đây đi }

Đọc được tin nhắn này, đầu óc Thời Y như núi tuyết lở ầm ầm.

Thuê xe + đạp xe, nàng gần như đã đến địa điểm lúc trước, lại bị báo địa điểm không phải nơi đó, yêu cầu nàng quay lại đường cũ. Dù tính tình Thời Y có tốt đến đâu cũng không chịu nổi tủi nhục này.

Bên kia.

Trình Dĩ Tình thỉnh thoảng lại lấy điện thoại di động ra xem.

–Hệ thống, ngươi nói xem thật sự Thời Y có vì tức giận mà không đến không?

[ Theo giả thiết của cốt truyện, nàng sẽ đến! Ký chủ, người không thể xem tiểu thuyết tử tế được sao?

–Tiểu thuyết viết quá rác rưởi, ta thật sự xem không nổi, hơn nữa không phải có người rồi ư?

[ …… ]

–Tác giả viết vai ác không biết nói đạo lý thì cũng thôi đi, nhìn hành vi của ta đến ta còn tức giận! Nếu ta mà là nữ chính, mẹ nó ta không thèm tới, thần kinh!

[ Ký chủ, mong cô không nên có tâm tư phản nghịch, căn cứ theo cốt truyện để hoàn thành nhiệm vụ ]

–Hừm!

Thời Y liên tiếp bị trêu chọc, đùa bỡn cũng đã tới.



Nàng bỏ nhà đi, giờ lại không xu dính túi, hy vọng duy nhất ở thời điểm hiện tại là đóng phim [ Nếu là yêu ] nhận thù lao, nàng cũng muốn phủi tay chạy lấy người, nhưng lại e dè hậu quả. Chỉ có thể cắn răng ngậm đắng nuốt cay.

Trong tâm Trình Dĩ Tình đau lòng, ngoài mặt lại lạnh nhạt, nhìn nàng đến nơi, lập tức không kiên nhẫn mà nhăn mày cáu kỉnh: “Khoảng cách gần như vậy làm gì mà giờ mới đến?”

Thời Y không hề giải thích, cô chỉ nhìn chằm chằm Trình Dĩ Tình không nói lời nào. Đương nhiên nàng biết Trình Dĩ Tình là cố tình nhắm vào nàng gây khó dễ.

Trình Dĩ Tình nhìn Thời Y mặt đỏ bừng, trông nghèo túng hèn mọn, mở miệng sai sử: “Tôi đói bụng, cô đi mua bánh kem giúp tôi.”

“Tiền bối, rốt cuộc cô muốn gì ở tôi?”

Thời Y phẫn nộ chất vấn.

Trình Dĩ Tình ngồi chơi game trên điện thoại, không vui trừng trừng con ngươi: “Cô có thái độ gì?”

“Đêm nay tôi phải tham dự lễ đính hôn, nơi đây khách khứa toàn là thế gia hào môn, cho cô làm trợ lý đi theo là phúc khí của cô, làm sao? Cảm thấy không đủ?”

Trình Dĩ Tình ném điện thoại lên bàn ‘ bang ’ một một tiếng mạnh mẽ.

Chuyên viên trang điểm giật mình bị doạ đến rùng mình, toàn bộ phòng im phăng phắc. Không ai dám lên tiếng.

Thời Y đứng im tại chỗ chừng một phút, khó nhọc mở lời một tiếng: “Được.”

Rồi sau đó xoay người đi.

–Ta thật quá đáng!

Nội tâm Trình Dĩ Tình cũng hoảng hốt chính mình.

–Ta diễn cái vai nữ phụ này, kết cục cuối cùng khẳng định rất tệ!



[ Ký chủ yên tâm, đợi cô hoàn thành nhiệm vụ, sẽ trở về lại thế giới hiện thực ]

–Nếu không phải vì trở về, ta mới không thèm làm những trò này.

[......]

Địa chỉ cửa hàng bánh kem mà Trình Dĩ Tình chỉ định cách khách sạn tới bốn km. Thời Y đi mua bánh kem cho cô, đi đi về về là tám km. Tuy vậy Thời Y vẫn đi. Nàng chỉ có thể cố gắng đặt cơ sở cho chính mình để sau này phát triển. Lại là một trận bôn ba tới lui, Thời Y mang bánh kem Thời Y muốn mua trở về.

“Tiền bối, bánh kém của cô đây.”

“Ừm.”

Trình Dĩ Tình cầm thìa nhỏ, xúc một miếng đưa vào trong miệng: “Quá ngọt!”

–Bánh ngon quá, thực muốn ăn!

“Tiền bối, đây là bánh mua ở cửa hàng cô muốn mua.” Cố gắng kìm nén quá nhiều, nhưng Thời Y cũng biết tức giận, trong mắt cô cũng không áp chế nổi sóng gió mãnh liệt.

“Cửa hàng gì mà càng làm càng tệ, về sau không mua nữa.”

Trình Dĩ Tình lau miệng, đầy ghét bỏ đẩy bánh kem sang một bên.

“Ném đi!”

–Hệ thống, cái bánh kem này thật sự rất thơm ngon.

[ Ký chủ, đây là yêu cầu của cốt truyện ]

– Ngươi có thể câm miệng được rồi, cảm ơn!