Chương 18: Mạch Ngầm Rung Động

Thời Y chạy tới chạy lui mấy tiếng đồng hồ, một ngụm nước cũng chưa uống, đứng chờ một bên bụng đói sôi ùng ục, bất lực nhìn Trình Dĩ Tình trang điểm, thay đồ.

Ba tiếng trôi qua.

Trình Dĩ Tình sửa sang lại toàn bộ trang phục lần nữa, đầm lễ phục dạ hội màu trắng dài thướt tha, kim cương nhỏ lộng lẫy điểm xuyết lấp lánh dưới ánh đèn, vòng eo thon gọn chỉ nằm trong một vòng tay là hết, vừa nhìn đã thấy nổi bật, đẹp đến mức tưởng như tiên nữ giáng trần.

“Trình tiểu thư, cô thật sự đẹp quá muốn chọc mù mắt tôi.”

“Không thể đẹp hơn.”

“Cảm ơn.” Trình Dĩ Tình mỉm cười cảm ơn.

Ánh mắt cố tình như vô ý dừng trên người Thời Y, đối lập với sự lộng lẫy bắt mắt của cô, Thời Y chẳng khác gì vừa mới gặp nạn chui dưới hố lên.

Trang điểm trên mặt Thời Y đã trôi hết, hơn nữa có thể là vì đói bụng, gương mặt tái nhợt, mái tóc buộc đuôi ngựa muốn xù lên, trông tiều tụy mười phần, không có một chút tinh thần nào.

Di động của Trình Dĩ Tình vang lên ‘ Tít tít’ hai tiếng, cô lấy điện thoại ra xem, mặt mày tươi vui hớn hở cười nói: “Đi thôi!”

Thời Y yên lặng đi theo sau cô.

Trình Dĩ Tình xuống lầu, Tề Văn Diệu đã đứng đợi ở đó, nhìn thấy Trình Dĩ Tình, trong mắt vô tình biểu lộ cảm xúc vô cùng kinh diễm với vẻ đẹp của cô.

Trình Dĩ Tình nhạy bén nhận ra được.



–A! Cẩu nam nhân, ta biết là ngươi thèm khát nhan sắc của bà đây.

Tề Văn Diệu khẽ nhíu mày, vừa muốn mở miệng, liền nhìn thấy Thời Y đi theo phía sau, sắc mặt chợt thay đổi.

“Anh Văn Diệu, hôm nay em có đẹp không?” Trình Dĩ Tình giả như không phát hiện biểu cảm của hắn thay đổi, vui vẻ mà nói chuyện, bước nhanh như bay đến thân mật ôm lấy cánh tay Tề Văn Diệu.

Nhìn thấy Tề Văn Diệu, mắt Thời Y càng thêm ảm đảm như không có chút ánh sáng nào chạm đến đáy mắt, gương mặt lại trắng bệch trông càng thêm tiều tụy, khó coi.

“Anh làm gì mà đến muộn như vậy? Em đã chờ anh rất lâu!” Trình Dĩ Tình lắc lắc cánh tay Tề Văn Diệu, xán lạn cười nói.

Tề Văn Diệu cắn nhẹ khớp hàm, gỡ tay Trình Dĩ Tình ra: “Tại sao cô ấy cũng ở đây?”

“Cô ấy?” Trình Dĩ Tình nghiêng đầu nhìn Thời Y, vẻ mặt vô tội: “Cô ấy nghe nói đêm nay đến tham dự lễ đính hôn đều là người trong giới thượng lưu, còn có không ít diễn viên đạo diễn nổi tiếng, một hai muốn đi theo em.”

Tề Văn Diệu nhìu chặt mày hơn, ánh mắt dò xét nhìn lên người Thời Y: “Thật như vậy sao?”

Thời Y cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, tiến lên một bước tiếp nhận ánh mắt chăm chú của Tề Văn Diệu: “Đúng vậy! Như thế nào? Không thể sao?”

Mặt Tề Văn Diệu tối lại, ngữ điệu cũng không tốt: “Nơi đó không hợp với cô, đừng đi nữa.”

“Vì sao lại không thích hợp? Là vì ở đó dành cho xã hội thượng lưu, còn tôi không trèo cao được, không với tới được sao?”



Hốc mắt Thời Y đỏ ửng, nhưng lời nói lại càng sắc bén hơn.

“Ý của tôi không phải như thế.”

Tề Văn Diệu nhận ra lời nói của hắn còn có thể hiểu sang ý khác, lập tức mềm mỏng.

“Tôi đi theo tiền bối, Tề tổng đừng quản chuyện của tôi.”

Thời Y cố gắng bình tĩnh nói thành lời, lạnh lùng, tuyệt tình.

Không khí xung quanh ba người vừa căng thẳng vừa lúng túng, Trình Dĩ Tình chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: “Anh Văn Diệu, mau lên xe thôi, đến muộn thì không hay lắm đâu.” Rồi cô nhìn Thời Y nói: “Cô ngồi ở ghế sau đi.”

Tề Văn Diệu còn muốn nói thêm gì đó! Thời Y lại lên xe luôn, không muốn để ý đến hắn nữa.

“Anh Văn Diệu.” Trình Dĩ Tình nũng nịu nhìn Tề Văn Diệu.

Tề Văn Diệu liếc nhìn cô, trong mắt tràn ngập tức giận.

–Tự mình nói chuyện vụng về, vô duyên, đừng bảo đổ hết mọi chuyện lên đầu ta nhé?

–Lúc này mà tức giận cái khỉ gì? Kéo nàng ra cưỡng hôn một cái là xong! Im như hũ nút Thời Y có thể tự hiểu được suy nghĩ của ngươi chắc.

– Khờ khạo hết sức!