Chương 23: Cáo Trạng

Trong lòng Trình Dĩ Tình không thoải mái, trong trò chơi đại khai sát giới tứ phương.

[ Lão đại uy vũ! ]

[ Nói gì được nữa, lão đại lợi hại ]

[ Lão đại, kéo tân thủ là tôi với ]

Trình Dĩ Tình xuyên vào tiểu thuyết, hôm sau đã chiêu mộ được một đám đồng đội, một chiến đội ra đời, ngắn ngủn trong vòng hơn mười ngày, cô kéo chiến đội càn quét game thành tích không tồi.

{ Được }

Tân thủ mới xuất hiện nickname chỉ có một chữ duy nhất: Q, thoạt nhìn còn rất đơn sơ không có trang bị gì.

Mới vừa tiến vào tân nhân võng danh chỉ có một chữ mẫu: Q, thoạt nhìn còn rất trang bức.

[ Lão đại, tâm trạng hôm nay không tốt à? ]

Thấy Trình Dĩ Tình liên tục liên sát sáu kẻ địch, phía sau có người không nhịn được liền hỏi thăm.

{ Ừm }

Trình Dĩ Tình gõ bàn phím trả lời, còn thuận tay ngắm bắn thêm một kẻ địch nữa.

[ Khỉ thật, đến bóng người tôi còn chưa kịp nhìn ]

[ Nếu không phải biết rõ trình độ của lão đại, tôi còn nghi ngờ lão đại dùng hack tool ]

[ Lão đại, cô làm sao vậy? Nói ra biết đâu chúng tôi có thể giúp cô nghĩ cách giải quyết? ]

{ Mấy người tự lo tốt cho chính mình là được, đừng có làm vướng chân tôi }

Trình Dĩ Tình gõ chữ tốc độ cực nhanh: { Tân thủ gà mờ mới tới kia, tôi cứu cậu ba lần rồi đó, không chơi được thì trốn đi, đừng có kéo chân tôi }

[ ??? ]

[ Lão đại, cô trách mắng hắn làm gì? ]

[ Đúng vậy đúng vậy, cậu ta vừa mới chơi, kỹ năng tất nhiên là chưa thuần thục ]

{ Haiz }

Đánh cả đêm đến lúc trời tờ mờ sáng, Trình Dĩ Tình ngáp một cái:

{ Gà mờ được đó, tiến bộ cũng rất nhanh }

[ ??? ]

{ Gà mờ, cậu không biết gõ chữ à? }

[ …… ]

{ Ngủ ngon, tân thủ gà mờ }

Trình Dĩ Tình chuẩn bị thoát giao diện trò chơi, thuận tay chấp nhận Q xin gia nhập chiến đội, ngáp thêm cái nữa trèo lên giường đi ngủ.

Ngủ chưa được hai giờ, cô đã bị hệ thống đánh thức

[ Ký chủ, nên triển khai nhiệm vụ cốt truyện ]

Trình Dĩ Tình: “……”



Cốt truyện dở hơi, còn triển khai cái rắm!

Cuối cùng bằng một cách không tình nguyện, Trình Dĩ Tình bưng hai mắt thâm quầng rời giường. Lười lười nhác nhác trang điểm, thay đồ, lăn lộn một lúc cũng mất ba giờ đồng hồ.

[ Ký chủ, mong cô không bỏ phí thời gian tiến hành nhiệm vụ ]

Ừm!

Trình Dĩ Tình tiếp tục cọ xát.

Đến khi cô chính thức bước chân ra khỏi cửa đã là chuyện của 5 tiếng sau đó.

Biệt thự nhà họ Tề và Trình ngay gần nhau, cô đi ra cổng thêm một đoạn là tới nơi.

“Bà nội Tề.”

Cha mẹ Tề Văn Diệu đều ở nước ngoài, Tề Văn Diệu sống một mình ở nhà riêng, lâu lâu sẽ về một chuyến. Cho nên ở nhà cổ Tề gia hiện tại chỉ có Tề lão thái thái sống.

Theo nguyên tác Trình Dĩ Tình yêu ai yêu cả đường đi, thường xuyên ghé sang thăm hỏi chuyện trò với Tề lão thái bà.

“Trình tiểu thư đến đấy à?” Người hầu nhà họ Tề mở cửa - là dì Hương, bà đã hầu hạ Tề gia nhiều năm, cũng coi như là nhìn Trình Dĩ Tình lớn lên.

“Bà nội Tề, con có mang tổ yến sang cho bà.”

Trình Dĩ Tình cười tủm tỉm mà đi vào, vừa nhìn đã thấy mái tóc bạc của Tề lão thái thái, bà đang ngồi trên ghế sofa.

“Con bé này, sang chơi với bà mà còn khách sáo cái gì? Mỗi lần đến đều phải mang quà theo, lần sau còn như vậy bà không cho con vào chơi nữa.”

Tề lão thái thái giả vờ tức giận, bất mãn mà nhìn Trình Dĩ Tình.

Trình Dĩ Tình cười rạng rỡ, đưa tổ yến cho dì Hương đứng một bên, thân mật ôm Tề lão thái thái: “ Bà nội Tề, không phải là con đang bày tỏ tấm lòng hiếu thuận hay sao?”

“Được, cháu gái ngoan của bà.” Tề lão thái thái vuốt ve tay Trình Dĩ Tình: “Con lại gầy đi rồi phải không?”

“Vâng.”

Trình Dĩ Tình dựa theo tình tiết cốt truyện, dáng vẻ suy sụp, cả người tràn đầy ưu thương, tủi hổ.

Tề lão thái thái tức khắc nghiêm mặt: “Sao lại thế này? Ai dám chọc giận con? Nói cho bà nội, bà nội chống lưng cho con.”

“Bà nội.” Trình Dĩ Tình thanh âm nghẹn ngào: “Anh Văn Diệu, anh ấy, anh ấy……”

“Nó lại làm sao vậy?”

Nghe ra được nguyên nhân là vì Tề Văn Diệu, trong mắt Tề lão thái thái ánh lên vài tia bất đắc dĩ cùng nỗi phiền muộn không thể rèn sắt thành thép.

“Anh ấy cho cái đồ con gái ninh bợ kia đến ở chung cùng nhà với anh ấy.” Trình Dĩ Tình đỏ hốc mắt: “Bọn họ trai đơn gái chiếc chung sống một chỗ, Thời Y kia là không phải loại người tốt đẹp gì, con……”

Nói được một nửa, Trình Dĩ Tình khóc nấc lên.

“Cái gì?” Tề lão thái thái trừng lớn mắt, kinh ngạc thốt lên: “Thật như thế sao?”

“Vâng!” Trình Dĩ Tình ủy khuất đến cực điểm: “Bà nội Tề, con là lớn lên dưới tầm mắt bà, chẳng lẽ con còn có thể lừa bà được?”

Tề lão thái thái âm trầm mặt, gọi một cuộc điện thoại cho Tề Văn Diệu kêu hắn qua đây.

Đầu dây bên kia, Tề Văn Diệu còn đang ngủ, thanh âm trầm thấp như có từ tính xuyên qua loa điận thoại xuyên thẳng vào tai Trình Dĩ Tình.

Cô tức khắc nóng nảy, lôi kéo Tề lão thái thái: “Bà nội, bà mau xem kìa, giờ này anh ấy còn chưa tỉnh ngủ.”

Tề Văn Diệu từ trước đến nay là người nghiêm khắc với bản thân, sao giờ này vẫn còn đang ngủ được?

“Cháu mau về đây cho ta.” Tề lão thái thái tức giận đến mức giọng nói cũng run run, lớn tiếng mắng một câu, không đợi Tề Văn Diệu trả lời lập tức cúp máy, vội vàng trấn an Trình Dĩ Tình: “Dĩ Tình, con đừng có nghĩ nhiều, Văn Diệu nó bận rộn nhiều việc, suốt đêm làm việc hẳn là có chuyện gấp.”



Nước mắt lớn nước mắt nhỏ rơi lã chã từ hốc mắt Trình Dĩ Tình, cô khóc đến thê lương: “Bà nội, anh Văn Diệu chắc chắn là bận chuyện ở cùng đứa con gái kia, cô ta gia cảnh nghèo túng bần hàn, thật vất vả mới có thể trèo lên quyền quý, có rất nhiều mưu mô thủ đoạn.”

Trình Dĩ Tình càng nói càng hoảng, hận không thể trực tiếp vọt tới nhà riêng của Tề Văn Diệu, xem rõ ràng mọi chuyện.

“Dĩ Tình, thằng nhóc Văn Diệu cũng không phải là người thiếu hiểu biết, làm sao nó có thể làm ra chuyện đó được?”

“Con tin tưởng anh Văn Diệu, nhưng con không thể tin tưởng đứa con gái kia.”

Trình Dĩ Tình lau nước mắt, trong lòng thầm nghĩ trong lòng.

Nhân vật kiểu gì động một tí là khóc lóc ỉ ôi làm cô phải diễn? Khiến Tề lão thái thái lo lắng không đâu.

Tề Văn Diệu còn chưa hiểu đầu cua tai nheo chuyện gì đã thấy điện thoại bị cúp, lập tức vội vã chạy về nhà cổ.

Tiếng mở cửa vang lên, Trình Dĩ Tình nhìn Tề Văn Diệu đang từ cách đó không xa đi tới, thấy mí mắt hắn có chút sưng lên, hơi hơi nhướng mày.

–Cẩu nam nhân này tối hôm qua làm cái gì nhỉ?

–Mẹ nó, rốt cuộc ngươi cũng tới, hại ta khóc đến muốn mù con mắt.

“Anh Văn Diệu.”

Trong suy nghĩ có bao nhiêu kiêu ngạo thì bên ngoài lời nói của Trình Dĩ Tình ngược lại có bấy nhiêu ủy khuất.

“Cháu mau lại đây cho ta”

Tề lão thái thái quát lên một tiếng, ánh mắt tràn đầy bực bội.

“Bà nội, làm sao vậy?” Tề Văn Diệu không để ý đến ‘ kẻ điên ’ Trình Dĩ Tình kia, lập tức đến trước mặt Tề lão thái thái.

“Cháu đưa một đứa con gái về nhà ở chung?”

Tề lão thái thái nhìn chằm chằm Tề Văn Diệu, mong đợi sẽ nhận được câu trả lời phủ nhận tự miệng hắn.

Tề Văn Diệu quét mắt Trình Dĩ Tình: “Vâng.”

–Nhìn ta làm gì? Chính ta mách lẻo đó thì làm sao? Giỏi thì ngươi cắn ta đi!

–Bà nội Tề, mắng hắn đi, cái tên cẩu nam nhân này theo đuổi con gái nhà người ta đường còn dài, mắng chết hắn đi!

–Vẫn còn nhìn ta làm gì? Trên mặt ta mọc hoa chắc? Có cái gì mà nhìn chằm chằm vào ta?

Ngay sau đó, Tề Văn Diệu chuyển hướng tầm nhìn.

“Cái gì?” Tề lão thái thái không thể tin nổi mà trừng lớn mắt, dùng sức đánh một cái thật mạnh lên người Tề Văn Diệu: “Ngươi hồ đồ rồi, sao ngươi lại có thể tuỳ tiện đưa một đứa con gái không rõ ràng về nhà?”

–Đưa về nhà thì cũng thôi đi, đưa về lâu thế rồi mà một chút tiến triển cũng không có, đồ cặn bã!

–Bà nội Tề đánh hay lắm, đánh nữa đi, cầu nam nhân vô dụng!

Tề Văn Diệu siết chặt nắm tay, lại lần nữa nhìn về phía Trình Dĩ Tình: “Trình Dĩ Tình!”

Hắn vừa mời mở miệng, Tề lão thái thái liền cướp lời: “Ngươi còn dám quát Dĩ Tình? Nếu không phải tính tình con bé Dĩ Tình rộng lượng, sao có thể chịu đựng được ngươi đến bây giờ?”

“Đứa con gái ngươi đưa về nhà tên là gì?”

“Thời Y.” Trình Dĩ Tình lập tức bồi thêm một câu.

Tề lão thái thái chỉ vào Tề Văn Diệu: “Đứa con gái tên Thời Y đó, ngươi mau lập tức đuổi cô ta đi.”

“Bà nội, chuyện này cháu sẽ xử lý sau.”