Chương 27: Nàng Ủy Khuất

Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, Thời Y đã quay đầu trở lại.

Nhưng một tia quỷ kế cùng đắc ý gần như rất khó nhìn thấy trong mắt nàng vẫn bị Trình Dĩ Tình bắt được.

Sao có thể như thế?

Chuông cảnh báo trong lòng Trình Dĩ Tình reo vang, cả người cô cứng đờ tại chỗ.

–Hệ thống, nữ chính trong giả thiết không phải là một đoá bạch liên hoa thanh thuần không có toan tính sao?

[ Đúng thế ]

–Nhưng ánh mắt vừa rồi của nàng tuyệt đối không liên quan gì đến sen trắng sen vàng gì hết, nàng ta hắc hoá sao? Cốt truyện tiếp theo có đoạn nào nói nữ chính trở nên thủ đoạn hay không?

[ Không có, hẳn là cô nghĩ sai rồi, nữ chính không trở nên đen tối, những hành động vừa mới diễn ra cũng là tiến triển theo cốt truyện; xin ký chủ dừng những suy đoán lung tung để tránh ảnh hưởng tới cốt truyện ]

–Chả lẽ ngươi không nhìn thấy ánh mắt đó của nàng?

[ Có thấy ]

–Không cảm thấy ánh mắt đó có vấn đề gì sao?

[ Không có ]

Nó chỉ là một hệ thống máy móc, sẽ không hiểu được cảm xúc phức tạp hỗn loạn của con người.

Trình Dĩ Tình nhíu chặt mày, chẳng lẽ là cô nhìn lầm rồi? Suy nghĩ quá nhiều?

Cô đứng im chôn chân tại chỗ, tình cảnh này rơi vào trong mắt mọi người là mười phần thê thảm.

Tào đạo diễn muốn nói lại thôi, vốn định nói vài câu trấn an cô nhưng lại lo lắng nói nhiều thành sai.

Giang Nhã càng không dám hé răng, bà cô tổ mới đυ.ng trúng tường đồng vách sắt đang nổi nóng không xong, hiện tại cô mở miệng không phải là tự sát kéo nòng súng chĩa thẳng vào đầu mình hay sao?

Ngay cả Lê Ngật từ trước đến nay đều hiền lành đối đãi nhẹ nhàng với Trình Dĩ Tình cũng sầm mặt xoay người bước đi, ai cũng nhìn ra vẻ mất hứng trong mắt hắn.

Phim trường công khai đông người hỗn tạp không tránh khỏi có những người nhiều chuyện chụp trộm lại xung đột vừa rồi. Các nhân viên của Tề Văn Diệu, Trình Dĩ Tình, Lê Ngật và đạo diễn Tào bắt tay nhau liên hợp kiểm tra di động, đồ điện tử có camera những người có mặt ở đây, để đảm bảo những chuyện vừa xảy ra không bị lộ ra ngoài.

Động tĩnh xung quanh không còn ảnh hưởng tới Trình Dĩ Tình, cô mới cùng hệ thống nói chuyện với nhau, sau đó ra khỏi đám đông.

Quay đầu nhìn về phía bốn phía, Lê Ngật đã rời đi.

Trình Dĩ Tình bi thương trong tâm, nhưng lại không thể nề hà, uể oải, ủ dột mà ngồi trở lại trên ghế nằm. Giang Nhã cầm quạt nhỏ đi theo bên cạnh cô, cẩn thận đến từng nhịp hít thở.

Mặt trời dường như càng toả thêm sức nóng, không khí xung quanh cũng tăng nhiệt độ trở nên oi bức hơn, Trình Dĩ Tình trong lòng càng thêm bực bội.

Thần tượng tức giận mất rồi, cái kiểu la lối như thế này thực không ổn, làm sao bây giờ?

Thật lâu sau đó, Giang Nhã nhỏ giọng nói như tiếng muỗi vo ve: “Chị Dĩ Tình, lát nữa còn một cảnh diễn của chị.”

“Ừm.”

Trình Dĩ Tình trở mình, tiếp tục nằm.

“Chị Dĩ Tình, vừa rồi chắc chắn sẽ có người chụp trộm quay lén, chị không lo lắng một chút nào sao?”

Lảm nhảm bản chất quả nhiên chính là lảm nhảm, sợ hãi đến mấy cũng gạt sợ hãi qua, vẫn cố não lên để hóng drama, cái gì cũng dám hỏi đến tận cùng gốc rễ mới thôi.

“Không lo lắng.”

Mặc kệ bọn họ kiểm tra kỹ thế nào, đến cuối cùng vẫn sẽ bị lộ ra ngoài thôi, đối với những chuyện đã định là sẽ phát sinh, lo lắng hay không cũng chẳng có tác dụng gì.

Trình Dĩ Tình ngồi dậy, doạ Giang Nhã sợ tới mức giật mình một cái, lùi lại hai bước, ngã ngồi trên mặt đất.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Trình Dĩ Tình: “……”

“Cô sợ tôi như vậy ư?”

“Không, không phải.” Giang Nhã lập tức xua tay, tựa hồ sợ Trình Dĩ Tình phát hỏa.

“Đến cảnh diễn của tôi chưa?”

“Đến rồi, chính là cảnh tiếp theo.”

Phân cảnh này Trình Dĩ Tình và Lê Ngật phối diễn, hơn nữa là cảnh tương đối thân mật, có tiếp xúc đυ.ng chạm chân tay.

Tào đạo diễn chủ động đi đến trước mặt Trình Dĩ Tình, lo lắng dò hỏi: “Có thể chứ?”

“Vâng.” Trình Dĩ Tình gật đầu.

Lê Ngật dường như vẫn còn tức giận, mặt không cảm xúc mà nhìn Trình Dĩ Tình, hoàn toàn không còn nhiệt tình như lúc trước. cuối cùng chỉ nhận được lời đáp lại cho có lệ của hắn.

Cô thở dài một tiếng, nội tâm chua cay mặn đắng đủ vị.

Thần tượng tức giận với cô! Phải làm như thế nào để thần tượng hết giận?

Rất gấp, online chờ!

“Mọi người trở lại vị trí của mình nào!”

Cảnh quay bắt đầu, nháy mắt Lê Ngật đã nhập vai, đôi mắt đào hoa nhìn về phía Trình Dĩ Tình như hồ nước chan chứa tình thâm.

Trình Dĩ Tình: “……”

Bọn họ có tập thoại trước khi diễn thử mới có một lần.

Sau khi nghe Tào đạo diễn hô ‘ Cắt ’ một tiếng, Lê Ngật thu hồi lại vẻ thâm tình, khôi phục thần thái hờ hững nhàn nhạt.

“Lê Ngật.” Trình Dĩ Tình kéo nhẹ tay áo Lê Ngật, dáng vẻ có chút tủi thân, áy náy: “Đều là lỗi của tôi, anh có lòng che chở cho tôi mà tôi còn không biết cảm kích.”

“Tôi không hề trách cô.” Lê Ngật gỡ nhẹ tay Trình Dĩ Tình, giọng nói đều đều không thể hiện rõ cảm xúc gì trong đó.

Sau khi nói xong, hắn xoay người đi luôn.

Rõ ràng vẫn còn tức giận.

Trình Dĩ Tình bất đắc dĩ!

Lòng dạ đàn ông mới là sâu thẳm biển khơi! Cô nghĩ mãi không ra liền bỏ qua luôn! Suy nghĩ cũng thấy lười.

Không theo được thần tượng Lê Ngật thì cô trèo tường đào một thần tượng mới, gần đây có tiểu thịt tươi Từ Khôn mới debut trông không tồi, em trai nhỏ hai mươi tuổi, mặt búng ra collagen, lên sân khấu nhảy qua diễn lại soái cả rổ!

Nghĩ đến đã thấy có con nai con chạy loạn trong lòng, trái tim lại đập bừng bừng vì em trai nhỏ!!!

Lê Ngật khẽ nhìn ra sau, thấy Trình Dĩ Tình không đuổi theo, càng tức giận.

Trình Dĩ Tình cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lê Ngật, hôm nay đã không cảnh diễn nào nữa, cô đi phòng trang điểm tẩy trang xong xuôi liền rời khỏi đoàn phim.

Cô đi rồi không khí đọng lại tại đoàn làm phim nháy mắt rơi xuống thoải mái hơn.

Một hội nọ ghé vào khe khẽ thì thào với nhau: “Trình Dĩ Tình với Tề Văn Diệu có quan hệ gì?”

“Chuyện hôm nay là làm sao thế? Trình Dĩ Tình vì sao lại đánh Thời Y? Có ai biết rõ chuyện gì xảy ra không?”

“Nhìn như giữa bọn họ là chuyện tình tay ba?”



“Gì mà tình tay ba? Tôi nhìn rõ ràng là Tề tổng thích Thời Y, Trình Dĩ Tình chỉ là đơn phương thôi.”

“Thời Y?”

“Hôm nay chúng ta thực là ngồi ăn dưa hóng được drama lớn nha, đáng tiếc không thể kể cho người khác nghe.”

Lê Ngật đi ngang qua, vừa vặn nghe thấy được bọn họ tụ tập nói chuyện bát quái, sắc mặt sầm xuống khó coi, hắn bước nhanh vòng qua chỗ ngoặt, nổi giận đùng đùng: “Các người không muốn làm việc nữa sao? Không làm được nữa thì nghỉ hết đi.”

“Không có, không phải.”

Mấy người vừa bị bắt gặp, xấu hổ không thôi, liên tục xua tay.

“Nếu tôi còn nghe được một tiếng gió nào nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”

Lê Ngật lạnh mặt, buông lại một câu sắc lẹm, sau đó hướng về phòng trang điểm riêng mà đi tới.

Nhìn chằm chằm hắn đi rồi, đám người lại lần nữa khe khẽ nói nhỏ.

“Sao Lê đại minh tinh lại che chở Trình Dĩ Tình như thế? Hai người bọn họ sẽ không có gì chứ?”

“Còn không phải à? Hôm nay Trình Dĩ Tình và Tề tổng xảy ra tranh chấp, cũng là Lê Ngật ra mặt bênh vực cô ấy.”

“Không nghe thấy vừa bị nhắc nhở sao, quên nhanh như vậy?”

“Đừng nói nữa, tản ra đi!”

Lúc Lê Ngật đến phòng trang điểm, Trình Dĩ Tình đã đi rồi. Hắn lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Trình Dĩ Tình nhìn chằm chằm phải đến ba phút, sau đó lại không ấn gọi mà tắt đi.

Bên kia.

Trình Dĩ Tình ngồi trên xe công vụ riêng đang đỗ gần đoàn phim.

“Chị Dĩ Tình, tiếp theo chúng ta đi đâu?” Giang Nhã lại cẩn thận hỏi, sợ lại chọc nhầm vào tổ kiến lửa Trình Dĩ Tình.

Trình Dĩ Tình nhắm hai mắt, không hé răng.

–Hệ thống, hành động gây sự tiếp theo ta không muốn làm!

[ Ký chủ, đây chỉ là nhiệm vụ của cô mà thôi ]

–Nhiệm vụ chó mà mà nhiệm vụ, nhiệm vụ quần què gì khó khắn như vậy?

[ Ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ xong cô có thể trở về thế giới hiện thực ]

Trình Dĩ Tình thở dài một cái thật dài, mở bừng mắt lôi điện thoại ra tìm liên tiếp vài cái video của em trai nhỏ Từ Khôn.

Được nhìn trai đẹp tâm tình của cô mới miễn cưỡng thoải mái hơn một chút.

“Đến nhà Tề Văn Diệu.”

“Chị Dĩ Tình?”

“Đồ đạc của tôi đã chuyển qua rồi.”

Trong lòng cô bồi thêm một câu quyết định: Chủ yếu là do yêu cầu của cốt truyện.

“Vâng.”

Chiếc xe khởi động xuất phát tiến về hướng biệt thự của Tề Văn Diệu.

Trình Dĩ Tình: Chỉ cần nhanh chóng đổi Idol, không có bi thương chỉ có yêu thương!

Lê Ngật: Ta cảm thấy ta còn có thể lại giãy giụa một chút?